Nếu là vế trước, đó là tranh đoạt vương vị trong bộ lạc Sư Thứu.
Nếu là vế sau, chỉ sợ bộ lạc Sư Thứu sắp gặp nạt.
Nhưng "cái khó" này rốt cuộc bắt nguồn từ nội bộ hay từ bên ngoài, hoặc là trong ngoài cấu kết?
Vân Trân không quá rõ tình hình ở mười tám bộ lạc phương Bắc, tạm thời không thể đưa ra quyết định.
Trước mắt, điều duy nhất nàng biết chính là tình cảnh của Ngụy đại ca ở bộ lạc Sư Thứu rất không ổn.
"Sư phụ, con muốn..." Thời điểm ba người Vân Trân theo cửa hàng Hoàng Phủ tới thôn tiếp theo dừng chân, Vân Trân đi tìm Độc Thủ Y Tiên.
Nàng còn chưa nói xong, Độc Thủ Y Tiên đã ngắt lời nàng: "Con muốn đi theo người của cửa hàng Hoàng Phủ tới vương đình?"
"Vâng, sư phụ anh minh." Vân Trân cười đáp.
"Anh minh cái quỷ!" Độc Thủ Y Tiên gõ đầu nàng, "Chút tâm tư này của con vi sư còn không biết sao? Từ khi biết cha con Hoàng Phủ gia kia tới Tái Bắc là để đưa Kỳ Lân Huyết cho Ngụy tiểu tử, con vẫn luôn không yên lòng về y. Con sợ lại gặp sự cố, nên muốn hộ tống họ tới vương đình đúng không?"
"Sư phụ đúng là lợi hại, chỉ cần đoán một chút liền biết ngay đồ nhi đang nghĩ gì." Vân Trân ôm cánh tay Độc Thủ Y Tiên, làm nũng, "Ngài xem, nơi chúng ta muốn đi không phải cũng tiện đường sao?"
"Con cho rằng tùy tiện nói mấy câu như vậy vi sư sẽ nói 'tiện đường' à?" Độc Thủ Y Tiên cầm tửu hồ lô rót rượu vào miệng, nói, "Đó mà là tiện đường sao? Rõ ràng là đi vòng! Qua núi Kỳ La rõ ràng có đường gần hơn, con không xem mình còn bao nhiêu thời gian hả? Là hai tháng, không phải hai năm, thời khắc cuối cùng còn muốn trì hoãn, con không muốn sống nữa sao?"
"Sư phụ..." Vân Trân khẩn cầu, "Đồ nhi đã hỏi thăm Hoàng Phủ cô nương, từ vương đình xuất phát đi núi Kỳ Lan, nói là đường xa nhưng nhiều nhất chỉ tốn mấy ngày, không trì hoãn nhiều. Hơn nữa, chúng ta không vào vương đình, chỉ hộ tống họ tới trấn nhỏ cách vương đình mười mấy dặm. Hoàng Phủ cô nương nói, tới trấn nhỏ đó sẽ có người tiếp ứng bọn họ. Vả lại... Ngụy đại ca có ơn với con. Hiện giờ huynh ấy gặp nạn, không biết thì thôi, nếu đã biết rồi, chỉ dùng mấy ngày hỗ trợ hộ tống... Nếu thế cũng không được, con đây chẳng phải vô tình vô nghĩa sao? Sư phụ muốn nhìn đồ nhi trở thành kẻ vô tình vô nghĩa ư?"
Nói xong, Vân Trân tiếp tục nhìn Độc Thủ Y Tiên.
Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, thở dài: "Vi sư đúng là sợ con."
"Đa tạ sư phụ thành toàn." Vân Trân vui sướng đáp.
Nàng biết sư phụ vì tốt cho nàng. Nàng cũng biết thời gian còn lại của mình không nhiều. Nhưng hiện tại, biết rõ Ngụy đại ca gặp nạn, bảo nàng làm như không thấy, nàng tuyệt đối không làm được.
Nhưng nếu muốn giúp người của cửa hàng Hoàng Phủ hộ tống Kỳ Lân Huyết tới vương đình, trước hết phải thuyết phục sư phụ.
Chỉ khi sư phụ đồng ý, Lệ Vô Ngân mới không phản đối.
Dù sao trước mắt, với hai người này, không có chuyện gì quan trọng hơn giải độc cho nàng.
Vân Trân ra khỏi phòng Độc Thủ Y Tiên.
Đóng cửa định rời đi, nàng nhìn thấy Lệ Vô Ngân hai tay ôm vai dựa vào vách tường.
Hiển nhiên, cuộc đối thoại giữa nàng và sư phụ, Lệ Vô Ngân đã nghe thấy tất cả.