Vân Trân nhìn lão nhân đối diện thoải mái cười to, có hơi bất lực, nhưng cũng muốn cười rộ theo.
Chỉ hi vọng có một ngày thật sự có thể tới Hoàng Phủ gia làm khách.
...
Tách khỏi Hoàng Phủ gia, nhóm Vân Trân lại đi không nhanh.
Bởi vì Vân Trân ngã bệnh.
Ban đầu, Độc Thủ Y Tiên thi châm cho nàng, nàng còn có thể dựa vào thi châm mà đi bộ. Sau đó, ngân châm cũng không có tác dụng, nàng không đứng dậy nổi, chỉ có thể dựa vào thi châm, kích thích huyệt vị mỗi ngày, miễn cưỡng ngồi. Mỗi lần lên xe xuống xe đều dựa vào Lệ Vô Ngân.
Cuộc sống hằng ngày đã không thể tự xử lý.
Sức khỏe nàng suy bại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Mặt không một giọt máu, cơ thể gầy gò, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã sụt mười mấy cân, hơn nữa thể trọng còn đang giảm. Dần dần, mặt nàng gầy đến mức nhỏ hơn cả bàn tay, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt vàng như nến. Đây là dấu hiệu của người bệnh ở giai đoạn nguy kịch.
Nếu không phải dựa vào ngân châm và linh dược, sau đó mỗi đêm nghỉ ngơi, Lệ Vô Ngân ở trước giường dùng nội lực hỗ trợ, chỉ sợ với tình trạng hiện giờ của Vân Trân sớm đã hồn về quê cũ.
Hôm nay, bọn họ dừng giữa núi.
Lệ Vô Ngân vén rèm nhìn Vân Trân hôn mê nằm trong xe ngựa.
Độc Thủ Y Tiên lắc đầu, ưu sầu treo giữa cung mày.
"Ta ra ngoài hỏi thăm." Lệ Vô Ngân thấp giọng nói với Độc Thủ Y Tiên.
"Ừ." Độc Thủ Y Tiên gật đầu.
Khi Lệ Vô Ngân quay lại, Độc Thủ Y Tiên đang thi châm cho Vân Trân.
Vân Trân đã tỉnh, chỉ là tinh thần rất kém, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
Lệ Vô Ngân đưa thức ăn mua được cho Độc Thủ Y Tiên.
Độc Thủ Y Tiên thấy tay hắn còn cầm cơm cháo, liền chủ động xuống xe ngựa, nhường vị trí hiện tại cho Lệ Vô Ngân.
Đây là ăn ý bọn họ có được trong mấy ngày nay.
Độc Thủ Y Tiên tránh ra, Lệ Vô Ngân chui vào, ngồi bên cạnh Vân Trân, cẩn thận nâng đầu nàng đặt lên đùi mình.
"A Vân? A Vân? Tỉnh dậy, ăn một chút đi... A Vân..."
Trong mơ màng, Vân Trân hình như nghe có người gọi mình.
"A Vân...."
Nàng chậm rãi mở mắt nhìn Lệ Vô Ngân.
"Ăn chút gì đi... Đây là cháo ta mua cho nàng..." Lệ Vô Ngân thấp giọng.
Vân Trân nhìn cháo trong tay Vân Trân, mệt mỏi lắc đầu.
Không muốn ăn.
Từ ba ngày trước, việc ăn uống của nàng cũng trở nên khó khăn.
Để nàng có thể ăn nhiều một chút, mỗi ngày Lệ Vô Ngân đều nghĩ cách làm cháo cho nàng.
Nơi này không phải Vân Hán Quốc, đôi khi đi rất lâu cũng không gặp ai, cho dù ở nơi người của mười tám bộ lạc cư trú cũng chưa chắc có bán cháo.
Nhưng mỗi lần, Lệ Vô Ngân đều có thể tìm được cháo cho nàng.
"Ăn một chút đi, nếu không cơ thể nàng sẽ không chịu nổi."
Vân Trân thấy hắn lo lắng, cũng biết bản thân không thể không ăn gì, vì thế ngoan ngoãn để Lệ Vô Ngân đút một chút.
Ăn một lát, nàng liền ăn không vô.
"A Vân, ăn thêm đi." Lệ Vô Ngân cầm cái muỗng, khuyên.
Vân Trân khó chịu lắc đầu.
Nhìn muỗng cháo đưa qua, dạ dày đột nhiên cuồn cuộn.
"Ọe."
Nàng đẩy Lệ Vô Ngân ra, bò đến bên cửa sổ, nôn ra ngoài.
Bởi vì mấy ngày nay nàng ăn rất ít, cho nên dựa bên cửa sổ nôn chốc lát, nhưng không nôn ra cái gì, chỉ là dạ dày rất khó chịu.