Một giấc ngủ này vô cùng dài.
Trong lúc đó, nàng có tỉnh lại, nằm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nàng có cảm giác trong phòng còn người khác, nhưng thuốc Miến Đà Loa cho nàng uống thật sự quá nặng, khiến nàng không thể hoàn toàn tỉnh táo.
Chờ ý thức thanh tỉnh trở lại, nàng phát hiện mình đã về phòng, vẫn nằm trên giường như lúc trước.
Nàng sửng sốt, giơ tay sờ soạng trên đôi mắt.
"Nè, đừng nhúc nhích!" Đúng lúc này, có người kéo tay nàng xuống.
"Sư phụ?" Nghe thấy âm thanh, Vân Trân nghi hoặc.
"Ừ." Độc Thủ Y Tiên đứng trước giường, đáp, "Đôi mắt của con mới vừa xử lý, không thể tùy tiện đụng vào."
"Nhưng..." Vân Trân nhíu mày, "Con cảm thấy chỗ đôi mắt có hơi kỳ lạ."
Lạ lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ chỗ nào, thật giống như nàng vừa bỏ qua một món đồ rất quan trọng.
"Lạ cái gì? Lúc mới đầu đều như thế." Độc Thủ Y Tiên nói, "Nói chung mấy ngày nay con đừng động vào đôi mắt của mình, cứ để lão đầu lông mày trắng đen kia tới xử lý cho con. Nhớ kỹ, không được ông ta đồng ý, không thể chạm vào. Nếu không, kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Vâng, con biết rồi." Vân Trân gật đầu.
Nàng cứ cảm thấy câu nói "kiếm củi ba năm thiêu một giờ" của sư phụ có hàm ý khác.
Có điều, nàng mới đi dạo từ quỷ môn quan trở về, bệnh nặng vừa khỏi, cơ thể rất yếu, miễn cưỡng ngồi dậy nói chuyện với sư phụ mấy câu liền mỏi mệt.
Có lẽ Độc Thủ Y Tiên cũng nhận ra, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, liền ra ngoài. Đọc truyện hay, truy cập ngay { TRUMtгuyeЛ . VN }
...
Vân Trân phát hiện không thấy Lệ Vô Ngân đâu.
Bởi vì mấy ngày nay, người đưa thuốc tới đều là sư phụ của nàng.
Đến khi nàng phát hiện, hỏi sư phụ, sư phụ nói Lệ Vô Ngân đã xuống núi.
"Xuống núi?"
"Đúng vậy, xuống núi." Ở nơi Vân Trân không nhìn thấy, Độc Thủ Y Tiên chua xót nói, "Con cũng biết, hắn là giáo chủ của U Minh giáo. Hắn tới Bắc địa đã nhiều ngày, trong giáo khẳng định tích góp rất nhiều chuyện, cần hắn tự mình xử lý. Cho nên sau khi chắc chắn độc trong người con đã được giải, hắn liền vội vàng xuống núi."
"Thì ra là vậy."
Mấy ngày nay sớm chiều ở chung, hiện tại Lệ Vô Ngân đột nhiên bỏ đi, Vân Trân không khỏi buồn bã mất mát. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn là giáo chủ một giáo, vì nàng ở Bắc địa lâu như vậy, quả thật không hợp lẽ thường. Bây giờ rời đi, ngược lại cũng là điều hợp lý.
Chỉ là, với sự hiểu biết của nàng về Lệ Vô Ngân, hắn sẽ chờ nàng tỉnh lại mới rời đi. Nhưng lần này, ngay cả chờ nàng tỉnh lại cũng không chờ được, chẳng lẽ U Minh giáo đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
"A, con mới tỉnh lại, đừng nghĩ nhiều." Độc Thủ Y Tiên khuyên, "Lệ giáo chủ võ công cao cường, trong thiên hạ này có ai có thể làm hắn bị thương? Con cứ yên tâm là được, nói không chừng xử lý xong chuyện của U Minh giáo hắn sẽ quay lại thăm con."
Nếu hiện tại hai mắt Vân Trân có thể nhìn thấy, nàng chắc chắn sẽ phát hiện nét chột dạ trên mặt sư phụ nàng.
...
Lệ Vô Ngân "đi" rồi.
Vân Trân và Độc Thủ Y Tiên vẫn ở lại trên núi Kỳ La.
Băng vải quấn trên đôi mắt nàng vẫn không lấy xuống.
Có điều cứ cách ba ngày, Vân Trân đều sẽ được đưa tới lò thuốc, bôi thuốc lên mắt.
Nàng không rõ vì sao "đôi mắt" đã không còn, còn phải dùng thuốc trị thương.
Sư phụ nói là tránh cho vết thương cảm nhiễm và độc tố ẩn núp.