Ngụy Thư Tĩnh liếc nhìn gã, rồi nhìn về phương xa: "Phụ vương chết quả thật khiến ta trở tay không kịp, nhưng trước đó ta và phụ vương đã đoán được ngươi sẽ ra tay với ông. Ông sợ đến lúc đó chúng ta ngàn phòng vạn phòng cũng không đề phòng được ngươi, cho nên dứt khoát tính toán tới trường hợp xấu nhất. Bởi vậy, ngươi ra tay cũng chỉ nằm trong kế hoạch của chúng ta mà thôi."
"Nếu đã có chuẩn bị, vậy sao còn bại trận rút lui?" Độc Cô Hạo Lan hỏi.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Lúc này, trong mắt Ngụy Thư Tĩnh, Độc Cô Hạo Lan chẳng khác nào người chết, cho dù có nói với gã cũng không sao.
"Thứ nhất, bọn ta không biết có bao nhiêu người đã đầu quân cho ngươi, có bao nhiêu bộ lạc cùng ngươi âm thầm liên thủ. Cho nên bọn ta muốn mượn cơ hội này bắt tất cả kẻ đứng sau." Ngụy Thư Tĩnh trả lời, "Thứ hai, cũng có thể mượn phản loạn lần này nhìn xem có bao nhiêu bộ lạc như hổ rình mồi với bộ lạc Sư Thứu ta, từ đó xử lý, củng cố địa vị của bộ lạc Sư Thứu."
Ví dụ như lần này bộ lạc tạo phản cùng Độc Cô Hạo Lan, bọn họ đều nhận trừng phạt thích đáng.
Ngoài ra còn có bộ lạc lúc trước đã giao ước với họ, cuối cùng lại đổi ý.
Chờ Ngụy Thư Tĩnh xử lý xong chuyện bộ lạc Sư Thứu, ngày lành của những kẻ phản bội sợ rằng cũng không còn
"Ha ha ha..." Độc Cô Hạo Lan quỳ dưới đất cười to. Ngụy Thư Tĩnh nhìn gã, nghe gã cười thảm, "Không ngờ Độc Cô Hạo Lan ta tính kế cả đời cuối cùng vẫn thua một lão nhân bệnh tật đau ốm! Không chỉ ông ta, còn có ngươi! Một con chó xuất thân Vân Hán hèn mọn, ta thế mà thua trong tay một người Vân Hán! Ta không phục! Ta không phục!"
Đối mặt với Độc Cô Hạo Lan, Ngụy Thư Tĩnh lại rất bình tĩnh.
"Ngươi cùng rất nhiều người của mười tám bộ lạc khinh thường người Vân Hán. Nhưng người Vân Hán có một câu, ta lại muốn tặng cho ngươi: Không hỏi xuất thân anh hùng! Ngươi tự cho mình tài giỏi, cảm thấy người của bộ lạc Sư Thứu giỏi giang hơn Vân Hán Quốc, đó là vì từ lúc chào đời đến nay ngươi chưa từng bước vào quốc thổ Vân Hán Quốc. Ngươi căn bản không biết người Vân Hán như thế nào. Những người Vân Hán bị ngươi xem thường kia rốt cuộc thông minh ra sao? Tất cả đều do ngươi ngạo mạn vô tri, dẫn đến thành kiến của ngươi, ánh mắt thiển cận! Ngươi chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, chưa bao giờ rời khỏi đáy giếng nên cứ tưởng thứ mình nhìn thấy là toàn bộ thế giới, còn đắc chí cười nhạo người khác!" Nói tới đây, Ngụy Thư Tĩnh dừng lại, ánh mắt lộ sự thương xót, "Ta hi vọng có một ngày, những người có thành kiến như ngươi có thể đặt chân tới Vân Hán Quốc, nhìn xem văn hóa nơi đó, nhìn xem trí tuệ của người Vân Hán, không còn có thành kiến, không như ếch ngồi đáy giếng. Đáng tiếc, Độc Cô Hạo Lan, ngươi đã không còn cơ hội đó."
Nói xong, Ngụy Thư Tĩnh không còn nhìn gã.
Độc Cô Hạo Lan quỳ dưới đất, hai mắt trống rỗng.
"Người đâu, kéo Độc Cô Hạo Lan ra ngoài, dùng hình phạt hắc ưng!" Ngụy Thư Tĩnh hạ lệnh.
"Hắc ưng? Đừng! Thương Vân, ta muốn sống! Đường huynh sai rồi! Ngươi tha cho ta đi, đừng dùng hình phạt hắc ưng! Thương Vân, Thương Vân..."
Đáng tiếc, có một số việc đã không thể cứu vãn.
Dù Độc Cô Hạo Lan có kêu thế nào, cầu xin ra sao, đều không làm được gì.