Ánh mắt Liễu Trản Anh lúc này vô cùng đáng sợ.
Vân Trân nhìn nàng ta, thái độ không thay đổi.
Nàng dường như đã sắp quên lần trước chính thức đối mặt Liễu Trản Anh là khi nào.
Ngày Liễu Trản Anh sinh con?
Hay tại đại trạch Vương gia ở Toại Châu, thời điểm giải độc cho Liễu Trản Anh?
Không, đều không phải.
Bởi vì khi đó Liễu Trản Anh căn bản không nhận ra nàng.
Lần trước các nàng gặp mặt thật sự có lẽ là năm trước, lúc ở hoàng cung.
Cẩn thận tính toán, chỉ mới hơn một năm, nhưng Vân Trân lại cảm thấy Liễu Trản Anh trước mắt đã không còn là Liễu Trản Anh trong trí nhớ của nàng, thậm chí một chút bóng dáng của trước kia cũng không có, ngay cả gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, ác độc như vậy.
"Xem ra vương phi biết ta sẽ tới." Vân Trân đứng trước mặt Liễu Trản Anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói.
Liễu Trản Anh nhìn nàng, cười lạnh.
Vân Trân mặc kệ, nàng quay đầu nhìn phía sau, Ám Thất lập tức áp giải hạ nhân kia tới. Liễu Trản Anh nhìn người nọ, cung mày thoáng nhíu lại.
"Xem ra vương phi quen biết người này." Vân Trân quan sát phản ứng của Liễu Trản Anh, "Chỉ tiếc, ả khiến vương phi thất vọng rồi. Bởi vì nhiệm vụ vương phi giao cho ả, ả không hoàn thành, còn phải trả giá bằng mấy mạng người."
"Bổn vương phi không biết ngươi nói gì cả!" Liễu Trản Anh trầm giọng.
"Không biết cũng không sao." Vân Trân cười cười, đáng tiếc, ý cười không đến đáy mắt, ngay cả sắc mặt cũng lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy rét run, "Dù sao ta cũng không nghĩ vương phi cứ thế mà thừa nhận. Hôm nay ta dẫn ả tới chẳng qua là muốn nhắc nhở vương phi, đừng tưởng những chuyện người làm không bị tố giá, người có thể bình yên vô sự ở Bạc Liễu Viện, không ai có thể động tới người. Chuyện người làm, trời đang xem, làm chuyện thương thiên hại lý càng nhiều, cũng có ngày ông trời không nhìn được nữa."
"Lớn mật!" Liễu Trản Anh đập bàn một cái, quát lớn, "Ngươi là cái thá gì mà dám vô lễ với bổn vương phi? Nhạn Bắc, vả miệng!"
"Vâng." Nhạn Bắc tiến lên, giơ tay muốn tát vào mặt Vân Trân.
Nhưng tay nàng ta còn chưa đụng tới Vân Trân đã bị Ám Thất bắt lấy.
"A, đau..." Nhạn Bắc rên rỉ.
"Nô tài to gan! Ngươi dám cãi mệnh lệnh của bổn vương phi? Đúng là phản rồi! hôm nay, bổn vương phi phải giáo huấn ngươi một trận!" Liễu Trản Anh thấy vậy càng tức giận, đứng dậy muốn đi lấy roi treo trên tường.
"Vương phi còn nhớ thai phụ ở thôn Trát Lạc không?" Ngay lúc tay Liễu Trản Anh sắp cầm lấy roi, Vân Trân đột nhiên lên tiếng.
Liễu Trản Anh cứng đờ, trong ánh mắt lóe qua một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh, nàng ta đã khống chế lại tâm trạng.
"Không bằng vương phi cho chút thời gian, hai người chúng ta từ từ nói chuyện?" Vân Trân nhìn sườn mặt nàng ta, nói.
Liễu Trản Anh nghiến răng.
Nửa ngày sau, nàng ta mới buông tay, phân phó Nhạn Bắc: "Các ngươi lui xuống đi."
Nhạn Bắc nhìn Liễu Trản Anh, lại nhìn Vân Trân, đáp "vâng" rồi lui xuống.
"Ngươi cũng ra ngoài đi." Vân Trân quay đầu nói với Ám Thất.
"Vâng." Nói xong, Ám Thất kéo hạ nhân khi nãy ra ngoài.
Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Liễu Trản Anh.
"Xem ra vương phi vẫn còn nhớ thôn Trát Lạc." Vân Trân chậm rãi nói.