Thời điểm Vân Trân đi lấy hòm thuốc, Tử Thị cũng đi theo.
"Ta đi với ngươi." Tử Thị nói.
Vân Trân gật đầu.
Trước khi đi, nàng phân phó bà vú chăm sóc A Linh, sau đó mới theo Chu ma ma tới chỗ A Dần đang ở.
Ngày trước Liễu Trản Anh đốt lửa thiêu một nửa Bạc Liễu Viện, chỉ có hai tiểu viện ở phía Tây may mắn không sao. Hiện tại, A Dần và bà vú chăm sóc nó đang ở đó.
"Vân phu nhân, mời đi bên này..." Chu ma ma dẫn đường.
Không bao lâu, họ đã tới chỗ của A Dần.
Vân Trân nhìn viện nhỏ này, sửng sốt.
Đặc biệt là thời điểm mở cửa đi vào, hoàn cảnh trong phòng giống như nơi hạ nhân ở.
"Vân phu nhân, xin đừng để ý... Nơi này..." Chu ma ma xấu hổ nói.
Đúng lúc này, bên trong vang lên tiếng hài tử khóc.
Sắc mặt Chu ma ma lập tức thay đổi, không màng Vân Trân ở đây, vội chạy qua.
"Tiểu công tử, tiểu công tử... Ngoan, đừng khóc..." Vân Trân và Tử Thị đi vào, thấy Chu ma ma đang dỗ A Dần, "Vân phu nhân, tiểu công tử như vậy..."
Thấy Vân Trân tới, Chu ma ma ngẩng đầu, xin Vân Trân giúp đỡ.
"Để ta xem." Nói rồi, Vân Trân đến bên cạnh, nhìn A Dần trên giường.
Chỉ thấy gương mặt A Dần đỏ bừng, há miệng, không ngừng khóc nháo.
Nhìn A Dần như vậy vậy, Vân Trân liền nhớ tới A Linh, không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Vân phu nhân, tiểu công tử sao rồi? Có nguy hiểm gì không?" Chu ma ma đứng sau lưng Vân Trân, lo lắng hỏi.
Tử Thị đứng ở đuôi giường cũng nhìn bọn họ.
"Phải xem rồi nói." Vân Trân duỗi tay sờ trán Vân Trân, lại sờ người nọ.
Xem ra đúng là sốt không nhẹ.
Nếu người trưởng thành sốt như vậy, vấn đề không lớn.
Nhưng A Dần chỉ là hài tử chưa tròn một tuổi, sốt cao thế này đối với nó là nói là đòn trí mạng. Nếu trị liệu không tốt, cho dù hết sốt, cũng dễ để lại bệnh căn.
Vân Trân không dám chậm trễ, lập tức mở hòm thuốc.
Trong hòm thuốc có một con dao nhỏ, con dao này là công cụ chữa bệnh, ngày thường được Vân Trân cất trong hòm thuốc.
Thời điểm Vân Trân khom lưng lấy đồ trong hòm thuốc, trên con đao hiện lên một thanh chủy thủ.
Vân Trân còn chưa có phản ứng, cơ thể liền lăn sang bên cạnh.
Thanh chủy thủ sắc bén lướt qua tay Vân Trân rơi xuống giường.
Vân Trân lăn dưới đất mấy vòng, kịp thời tránh đi, tuy nàng nhanh nhẹn né tránh, nhưng trên cánh tay vẫn để lại vết cắt.
"Ngươi làm gì đó?" Tử Thị kinh hãi, chất vấn Chu ma ma đang cầm chủy thủ.
"Vân phu nhân gì hả? Ta khinh! Chẳng qua là hồ ly tinh câu dẫn vương gia, đầu sỏ gây tội hại chết vương phi nhà ta! Hôm nay, ta phải báo thù cho vương phi!" Chu ma ma rống lớn, giơ cao chủy thủ, xông tới.
Loảng xoảng.
Có điều, bà ta mới tiến lên, một chậu nước liền nện vào đầu bà ta. Máu tươi từ trên đầu chảy ra, Chu ma ma ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
"Vân Trân, ngươi không sao chứ?" Tử Thị chạy tới đỡ Vân Trân dậy.
"Ta không sao." Vân Trân nhìn cánh tay đổ máu, lắc đầu, "Vừa rồi may mà có ngươi."
"Đừng nói vậy. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."