"Nàng không cần để ý tới họ, ngày thường cũng đừng để họ tới gần nàng và A Linh." Triệu Húc lại nói, "Ta biết phía sau các nàng khẳng định không đơn giản như vậy, cho dù thân phận sạch sẽ, ta cũng không dám dùng. Chẳng qua, ta định giữ họ lại."
"Chàng muốn dùng họ truyền tin cho kẻ đứng sau?" Vân Trân hỏi.
"Ừ." Triệu Húc cười cười, cầm tay nàng, "Vẫn là nàng hiểu ta nhất. Ta nghĩ, cho dù không có họ, những kẻ kia cũng không yên tâm về ta, khẳng định sẽ phái người khác tới. So với việc không biết mật thám là ai, đề phòng khắp nơi, còn không bằng để mật thám của họ ở ngay bên cạnh trông chừng, thuận tiện có những lúc ta không tiện truyền lời, có thể mượn miệng của họ..."
Nhưng dù là thế, Vân Trân vẫn lo lắng.
Biết rõ hổ tới là không tốt, nhưng vẫn nuôi chúng bên cạnh, tuy có thể quản lý, nhưng ai dám bảo đảm chúng không nhân lúc ngươi không chú ý, nhào tới cắn ngươi một cái?
Giống như nhìn ra tâm sự của Vân Trân, Triệu Húc mỉm cười, ôm nàng vào lòng: "Nàng không cần lo lắng cho ta. Trong cung có mẫu phi, trong triều ta cũng sắp xếp nhân thủ, mà Quán Châu này dù sao cũng là địa bàn của ta, những kẻ đó muốn ra tay, chỉ sợ vẫn ngoài tầm với. Ta không sao, ta cũng sẽ không để nàng và A Linh xảy ra chuyện gì."
"Vậy chàng thật sự muốn cả đời ở Quán Châu sao?" Vân Trân do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi ra suy nghĩ của mình.
Triệu Húc hôn lên trán nàng, nói: "Nếu có thể ở bên nàng, ta nguyện ý cả đời ở tại Quán Châu."
Thời điểm từ bỏ vị trí kia, lựa chọn lưu đày Quán Châu, hắn đã bắt đầu buông xuống.
Nếu thật sự không thể ở bên nàng, muốn thiên hạ này còn tác dụng gì?
Còn không bằng ở Quán Châu tiêu dao tự tại.
Chỉ là trước đây, vẫn còn vài vấn đề để lại cần hắn xử lý, những chuyện sau này cũng phải an bài. Dù cuối cùng người đăng cơ là ai đều sẽ không uy hiếp đến họ.
Chờ an bài tất cả, hắn hi vọng có thể đón mẫu phi rời khỏi hoàng cung.
Hoàng đế không có trái tim, cho dù có, chia cho mẫu phi hắn cũng rất ít.
Nếu mẫu phi đồng ý, hắn có thể đón bà tới Quán Châu dưỡng lão, hoặc là đưa bà về Giang Nam, hoặc là nơi bà muốn đi...
Chờ đến khi mẫu phi cũng rời khỏi hoàng cung, nỗi lo sau này mới hoàn toàn không còn.
Đây là tính toán của Triệu Húc.
Hắn biết, muốn thực hiện những điều này cần đi từng bước.
Đàm phán lúc trước với Liễu gia cũng là một phần trong kế hoạch.
Vân Trân nghe vậy, thật sự cảm động.
Nàng không thể làm gì nhiều cho hắn, vậy chỉ có thể toàn lực bảo vệ hắn.
...
Lệ Vô Ngân vẫn luôn không có tin tức.
Giống như một viên đá bị ném vào biển rộng, sau đó không còn tung tích.
Dù Triệu Húc phái người đi tìm hay Vân Trân nhờ Vương gia âm thầm tìm kiếm, tin tức đưa về đều khiến người ta thất vọng.
Triệu Húc an ủi nàng, không có tin tức, đó là tin tốt. Điều đó chứng minh chuyện Lệ Vô Ngân bị mù không bị lộ ra ngoài, nếu không, khẳng định trên giang hồ đã có động tĩnh.
Vân Trân biết đạo lý này, nhưng tâm trạng khó tránh vẫn khó chịu.
Một ngày không tìm thấy Lệ Vô Ngân, một ngày nàng không thể an lòng.
...
Lần nữa Mộ Thanh tới tìm nàng là một buổi chiều hết tuyết.
Hai ngày trước tuyết quá lớn, Quán Châu có vài nơi bá tánh gặp nạn. Triệu Húc đang ở bên ngoài, sau khi an bài việc cứu trợ, phái hạ nhân về nói với nàng đêm nay có lẽ về muộn, bảo nàng không cần chờ hắn.
Mà ngay lúc này Mộ Thanh lại tới tìm.