Lão bộc đi rồi, Vân Trân tới trước cửa sổ, cúi đầu mở tờ giấy trong tay ra.
Tờ giấy là lão bộc đưa cho nàng.
Bên trên chỉ viết một thời gian và địa điểm.
Vân Trân xem xong, liền đốt đi.
Buổi tối, Triệu Húc mới trở về.
Triệu Húc dẫn về một người.
Thời điểm gặp người kia, Vân Trân vô cùng kinh ngạc.
"Tử Thị?" Vân Trân mở to hai mắt, "Sao ngươi lại ở thành Hỏa Diễm?"
"Mấy ngày trước ta muốn đi loanh quanh một chút, nên tới thành Hỏa Diễm, không ngờ nơi này lại gặp nạn tuyết." Tử Thị trả lời.
"Hai người nói chuyện trước đi, ta đi phân phó thuộc hạ chút việc." Triệu Húc nói với Vân Trân và Tử Thị, sau đó ra ngoài, chừa lại không gian cho các nàng.
Vân Trân kéo Tử Thị ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Tử Thị mới kể chuyện mình gặp Triệu Húc.
Thì sau sau khi xảy ra nạn tuyết, nàng phát hiện tình hình ở thành Hỏa Diễm tương đối nghiêm trọng, cho nên quyết định ở lại, làm những việc khả năng cho phép. Sau đó, thời điểm nàng hỗ trợ thôn gần đây, vừa lúc gặp Chiến Sơn Hà mang binh tới, cứ thế, nàng và Chiến Sơn Hà có liên hệ.
Mà hôm nay, Triệu Húc tới trong quân tìm Chiến Sơn Hà, trùng hợp Tử Thị cũng ở đó. Tử Thị từ chỗ Triệu Húc biết Vân Trân cũng tới thành Hỏa Diễm, nên thỉnh cầu Triệu Húc đưa nàng tới đây gặp Vân Trân.
"Không ngờ mọi việc là vậy." Vân Trân cảm khái.
So với Tử Thị, nàng tới thành Hỏa Diễm này, lòng riêng có hơi nặng.
"Ngươi cũng đừng coi nhẹ chính mình." Tử Thị lắc đầu, "Những việc ta đang làm chẳng qua là khả năng cho phép, cũng sẽ không chuốc lấy phiền phức cho mình. Còn ngươi ngày xưa giúp đỡ Tào gia ta cầu bệ hạ ân điển, rửa sạch oan tình, biết rõ có nguy hiểm, ngươi vẫn làm, so với chuyện biết rõ không có nguy hiểm ta đang làm hoàn toàn khác nhau."
Vân Trân lắc đầu, không muốn tiếp tục đề tài này, nói sang chuyện khác.
...
Vân Trân giữ Tử Thị lại dùng bữa tối.
Trước khi đi, họ hẹn ngày mai gặp nhau, sau đó vào thôn chữa bệnh cho thôn dân bị bệnh.
Sau đó, Triệu Húc phái người hộ tống Tử Thị về.
"Chuyện nạn tuyết có phải có khó khăn không?" Tử Thị đi rồi, trong phòng không còn ai khác, Vân trân liền hỏi Triệu Húc.
Nàng thấy từ lúc Triệu Húc trở về, ánh mắt luôn u sầu, chẳng lẽ nạn tuyết còn nghiêm trọng hơn Tử Thị kể với nàng sao?
Triệu Húc lắc đầu.
"Nạn tuyết tuy nghiêm trọng, nhưng có Trấn Bắc quân, chuyện xử lý đang được tiến hành đâu ra đấy, chẳng qua..." Triệu Húc nhíu mày, nhớ tới thời điểm tìm Chiến Sơn Hà, vô tình nghe gã nhắc đến một việc.
"Chàng lo người Nhung sao?" Vân Trân hỏi.
"Đúng vậy." Triệu Húc gật đầu.
Nạn tuyết năm nay vô cùng bên trọng.
Bắc địa bên này đã như vậy, bên kia núi Tuy Cổ chỗ người Nhung ở sẽ như thế nào?
Chiến Sơn Hà nói Trấn Bắc Quân đã phái người lẻn vào Tây Nhung tìm hiểu tình hình, chỉ hi vọng mọi chuyện không như lo lắng của họ.
Nếu không, nạn tuyết nghiêm trọng, không có cái ăn, người Nhung nhất định sẽ xuống Nam, không màng tất cả đánh vào bắc Địa, cướp đoạt lương thực.
Người Nhung không có đường lùi, chắc chắn sẽ dùng toàn lực.
Đến lúc đó, Trấn Bắc Quân đóng tại Bắc địa chưa chắc chống cự được, cho dù chống cự được, tổn thất cũng sẽ thảm trọng.
Cái Triệu Húc đang lo chính là chuyện này.
Thám tử phái đi còn chưa trở về.
Trấn Bắc quân đã có chuẩn bị.
Nhưng nếu khí hậu khắc nghiệt thật sự ép người Nhung xuống Nam, đối với Bắc địa mà nói tất nhiên là một trận chiến ác liệt!