"Chàng đừng quá lo lắng." Vân Trân duỗi tay đặt trên mu bàn tay hắn, "Trấn Bắc quân giao chiến với người Nhung nhiều lần, đương nhiên biết cách đối phó họ. Tuy lần này nếu nạn tuyết nghiêm trọng, người Nhung sẽ liều đến cùng, nhưng Trấn Bắc quân cũng sớm có chuẩn bị, hẳn không có vấn đề gì lớn."
"Ta biết." Triệu Húc trở tay nắm lấy tay nàng, "Có điều, vẫn là cảm thấy không yên tâm."
Cho dù Trấn Bắc quân có thể chống cự được người Nhung, nhưng chỉ sợ bá tánh Bắc địa vẫn sẽ chịu khổ.
Cho nên đêm nay trở về, Triệu Húc vẫn luôn suy nghĩ, định đón bá tánh gặp nạn tuyết gần núi Tuy Cổ về Quán Châu.
Thứ nhất, tạm thời cho họ một chỗ an cư.
Thứ hai, một khi chiến sự nổi lên, ít nhất sẽ không đứng mũi chịu sào, trở thành vong hồn dưới đao của người Nhung.
Có điều, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của Triệu Húc.
Nếu muốn thực thi còn cần suy xét nhiều phương diện.
Không chỉ là năng lực tiếp nhận của Quán Châu, còn có những bá tánh gặp nạn tuyết có nguyện ý rời xa cố hương tới Quán Châu không. Cho dù bọn họ chịu tới Quán Châu, vậy số còn lại thì sao? Cũng không thể đưa tất cả bá tánh ở thành Hỏa Diễm và Nham Biên tới nội địa đúng không?
Ngoài ra còn phải nói chuyện với Chiến Sơn Hà, thậm chí là Trấn Bắc Hầu.
Như thế, chỉ sợ không phải trong thời gian ngắn là có thể thúc đẩy được.
...
Sau khi tắt đèn, hai người nằm trên giường, đều khó vào giấc ngủ.
Triệu Húc lo lắng cho bá tánh gặp tai họ, lo người Nhung có xuống Nam không.
Mà Vân Trân lại nghĩ tới cuộc hẹn ngày mai trên tờ giấy.
Nàng hẹn với Tử Thị tới thôn gần đây cũng là muốn lấy cớ tới chỗ hẹn trong tờ giấy.
Nàng muốn làm rõ xem Lưu Vân Bạch rốt cuộc đang có ý đồ gì.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Húc tới quân doanh Trấn Bắc quân, tìm Chiến Sơn Hà thương lượng chuyện kia. Hắn biết hôm nay Vân Trân muốn cùng Tử Thị đi xem bệnh cho thôn dân, muốn để Ám Thất lại cho nàng, lại bị nàng cự tuyệt.
Nàng chỉ nói nơi này là thành Hỏa Diễm, không có đâu an toàn hơn nơi này. Huống chi, nàng đi cùng Tử Thị, Tử Thị cũng có người đi theo, cho nên sẽ không sao.
Triệu Húc thấy nàng kiên trì, cũng không miễn cưỡng.
Triệu Húc ra ngoài không bao lâu, Vân Trân cũng tới chỗ hẹn.
Đó là một trà quán.
"Cô nương, muốn dùng trà gì?" Vân Trân vừa vào, liền có tiểu nhị tiếp đón.
"Nghe nói ở rượu La Hương ở chỗ các ngươi không tệ, cho ta một bình đi."
"Cô nương nói đùa à? Chỗ chúng ta là quán trà, nào có rượu?"
"À, vậy chắc là ta nhớ lầm. Lấy trà Hương Ốc đi."
Nghe Vân Trân nói, sắc mặt tiểu nhị thay đổi. Gã nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng: "Có có có. MỜi cô nương theo tiểu nhân vào trong."
Nói rồi, tiểu nhị liền dẫn Vân Trân vào trong phòng.
Bề ngoài nhìn vào, quán trà không lớn.
Nhưng vòng qua cánh cửa, lại phát hiện bên trong là một bầu trời khác.
Rất nhanh, tiểu nhị đã dẫn nàng tới trước một căn phòng.
"Cô nương, mời vào trong."
"Đa tạ." Vân Trân gật đầu, nâng bước đi vào.
Bên trong đã có một người ngồi đợi sẵn.
Người kia đầu đội mũ có rèm, ngồi cạnh bàn, trên bàn có ấm trà và hai cái chén.
Chờ Vân Trân tới, người nọ gỡ mũ có rèm xuống, quay đầu nhìn nàng.