A Linh mới mấy tháng, Vân Trân lần đầu làm mẹ phải rời xa hài tử, bây giờ tưởng niệm cũng không có gì không đúng. Lý do này Tử Thị không nghĩ nhiều.
"Hi vọng chuyện ở thành Hỏa Diễm có thể mau giải quyết. Như vậy, ngươi và Túc Vương cũng có thể sớm ngày về Quán Châu đoàn tụ với A Linh." Tử Thị an ủi.
"Ừ." Vân Trân gật đầu.
Nàng cũng hi vọng có thể sớm ngày giải quyết.
...
Sau khi lấy được dược liệu, mấy người Vân Trân liền tới thôn gần đó.
Ban đêm, bọn họ nghỉ ở thôn, không trở về.
Vân Trân nhờ một thôn dân về thành Hỏa Diễm nói rõ nguyên do với Triệu Húc.
Khi trời tối đen như mực, thôn dân trở về, nói là đã truyền đạt. Mà Triệu Húc cũng có chuyện muốn nói với nàng.
...
Vân Trân ở ngoại ô hai ngày.
Hai ngày sau, nàng tạm thời rời khỏi thôn, trở về thành Hỏa Diễm, là vì có người truyền lời, nói đồ nàng cần đã tới, hỏi nàng khi nào bắt đầu.
Đồ nàng cần là chỉ hoa tử vong.
Bất đắc dĩ, Vân Trân cáo từ Tử Thị.
Sau khi về thành Hỏa Diễm, nàng không sốt ruột về nơi ở, mà trực tiếp tới hiệu thuốc kia. Ở phòng khách hiệu thuốc, nàng gặp Bát gia.
"Cô nương đúng là tâm địa Bồ Tát. Nghe nói cô nương mấy ngày nay đều ở ngoài thành chữa bệnh cho thôn dân bị bệnh." Hỏi thăm lẫn nhau xong, Bát gia cười nói.
"Bát gia quá khen. Bốn chữ tâm địa Bồ Tát tiểu nữ tử thẹn không dám nhận. Tiểu nữ tử nghe nói khi mới xảy ra nạn tuyết, Diệu Thủ Đường của Bát gia quyên tặng không ít dược liệu. Nói đến tâm địa Bồ Tát thì nên là Bát gia mới đúng." Vân Trân trả lời.
"Ha ha ha ha..." Bát gia vuốt cằm, "Cô nương là người thông minh, xem ra chúng ta không cần khen ngợi nhau nữa, bằng không để người ngoài thấy, còn tưởng chúng ta đang hát tuồng. Chúng ta không vòng vo nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề đi. Lần này ta phái người mời cô nương tới là vì đã có hoa tử vong rồi."
"Bát gia đúng là thần thông quảng đại, trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được hoa tử vong." Vân Trân liếc nhìn hộp gỗ Bát gia đẩy tới. Nàng biết, bên trong tất nhiên là hoa tử vong.
"Không phải ta thần thông quảng đại." Bát gia lắc đầu, "Thực tế trước khi cô nương tới thành Hỏa Diễm, ta đã phái người tìm kiếm hoa tử vong khắp nơi, mấy ngày trước mới có tin tức, bằng không cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được hoa trong núi sâu."
"Bát gia khiêm tốn." Vân Trân cầm lấy hộp.
Lại hàn huyên vài câu, Vân Trân định rời đi.
"Vân cô nương, có ai nói với cô nương ngươi rất giống người nhà hay không?" Bát gia đột nhiên hỏi.
Vân Trân dừng bước, quay đầu nhìn ông ta.
"Xem ra là vậy." Bát gia nói.
Hai ngày trước ở quán trà, thời điểm nhìn thấy Vân Trân, Bát gia cho rằng nàng là hậu duệ của "người nhà" kia, bởi vì dung mạo của nàng tương tự "người nhà". Cũng có lẽ do Lệ Bạo Tuyết nói lần đầu gặp nàng, nàng đã ở cùng công tử.
Nhưng hai ngày nay, Bát gia phái người điều tra Vân Trân, mới phát hiện bản thân nhầm lẫn.
Nàng căn bản không phải hậu duệ của "người nhà", hơn nữa quan hệ với công tử không thân mật như ông ta nghĩ.