Mục đích của những kẻ sau lưng Lưu Vân Bạch rốt cuộc có mục đích gì?
Đưa Lưu Vân Bạch vào hoàng thất, điên đảo giang sơn sao?
Hay là có nguyên nhân khác mà Vân Trân không biết?
Nhưng dù nguyên nhân là gì, chỉ cần nghĩ có một đám người đang núp trong chỗ tối ở Vân Hán Quốc, trong lòng Vân Trân không khỏi sởn tóc gáy.
"Vân cô nương đang nghĩ gì đấy?" Câu hỏi của Bát gia cắt ngang suy nghĩ của Vân Trân.
Vân Trân nhanh chóng che giấu cảm xúc: "Ta chẳng qua đang cảm khái thiên hạ này có nhiều chuyện trùng hợp thế sao. Ta chỉ xem bức họa, chẳng lẽ ta và người Bát gia quen thật sự giống như đến vậy?"
Bát gia mỉm cười: "Có câu, thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có. Hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, tướng mạo tương tự cũng là chuyện thường thấy. Chỉ là đáng tiếc, nếu cô nương thật sự là hậu nhân của người kia thì tốt biết mấy. Tuy rằng mới gặp lần đầu, nhưng ta rất thích cô nương."
"Ha ha ha... Đúng vậy." Vân Trân nở nụ cười.
Dù sao "tiếc nuối" mà Bát gia nói là thật hay lời khách sáo, nàng cũng không muốn truy cứu. Hôm nay tới gặp Bát gia, nàng đã có thu hoạch lớn nhất.
Kế tiếp chính là điều tra bọn họ định dùng Hoa Tử Vong trên người ai.
"Không biết các ngươi cần liều thuốc nhiều hay ít? Còn nữa, người cần đối phó võ công cao cường hay không biết võ công? Tuổi tầm bao nhiêu?" Vân Trân hỏi.
"Còn cần những vấn đề này sao?" Bát gia kinh ngạc.
Vân Trân gật đầu.
Bát gia sờ cằm, trầm tư nửa khắc, nói: "Cần đối phó chỉ có một người. Võ công cao hay không sao? Có được tính là võ công cao cường không? Còn về tuổi, đó là người trưởng thành, ý chí khá kiên định. Công tử muốn từ miệng người nọ biết được vài chuyện, cho nên mới cần thuốc của cô nương hỗ trợ."
"Thế à, ta hiểu rồi." Vân Trân gật đầu, "Năm ngày sau, Bát gia phái người tới lấy là được."
Nói xong, Vân Trân để lại địa chỉ rồi cáo từ.
...
Xem ra Bát gia này vô cùng cảnh giác.
Vấn đề nàng nói, ông ta chỉ trả lời cơ bản, tin tức Vân Trân có được rất ít: Biết võ công, người trưởng thành, ý chí kiên định, hơn nữa ở chỗ người kia có bí mật Lưu Vân Bạch muốn biết.
Người như vậy ở thành Hỏa Diễm nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nếu muốn điều tra, không khác gì mò kim đáy biển.
Năm ngày.
Chỉ có năm ngày.
Một khi có thuốc, bọn họ sẽ ra tay. Vậy thời gian còn lại cho Vân Trân không nhiều lắm, nàng cần chuẩn bị sẵn sàng.
...
Rời khỏi hiệu thuốc, Vân Trân đi dạo trong thành, xác định không có ai theo dõi, lúc này mới về nơi ở của nàng và Triệu Húc. Điều khiến nàng kinh ngạc là thời điểm trở về, Triệu Húc đang ở đó, không ra ngoài. Không chỉ thế, nơi này còn có khách tới thăm: Chiến Sơn Hà và Liễu Minh Nhẫn.
Vân Trân nhanh chóng giấu đi ánh mắt kinh ngạc, hành lễ với Chiến Sơn Hà và Liễu Minh Nhẫn, sau đó về phòng.
Thân phận hiện giờ của nàng đối với người Liễu gia mà nói dù sao vẫn có chút xấu hổ.
Vân Trân đi rồi, Chiến Sơn Hà và Liễu Minh Nhân không ở lại lâu, cáo từ rời đi.
"Nữ nhân vừa rồi là người kia bên cạnh Túc Vương."
Liễu Minh Nhẫn và Chiến Sơn Hà dắt ngựa đi trên đường thành Hỏa Diễm. Đợi đi xa, Liễu Minh Nhẫn mới hỏi.