Vào buổi tối ngày thứ sáu ở tướng quân phủ, nàng bị thẩm vấn bí mật.
Từ ngày đầu tới đây, nàng đã biết sẽ có thời điểm như vậy.
Chỉ là nàng không ngờ lại đến nhanh như thế.
Nàng ở nhà lao gặp được Trấn Bắc Hầu.
Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy ông ta.
Khác với lần đầu, lần đầu nàng vẫn là ngoại phạm, nhưng bên cạnh có Triệu Húc che chở, còn hiện tại, nàng thật sự đã thành tù nhân.
"Vân cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi." Trấn Bắc Hầu ngồi trên cái ghế duy nhất trong nhà lao.
Chiến Sơn Hà đứng phía sau ông ta, mặt không cảm xúc.
"Hầu gia, Chiến tướng quân." Vân Trân gật đầu với họ.
"Vân cô nương." Trấn Bắc Hầu nhìn nàng, "Từ rất lâu, ta đã nghe người ta nhắc đến Vân cô nương. Sớm nhất là từ thư Trản Anh viết. Sau này, khi Trản Anh qua đời, Minh Nhẫn tới thành Quán Châu xử lý hậu sự cho Trản Anh, lúc trở về cũng có nhắc với ta chuyện liên quan tới Vân cô nương. Ta cũng tò mò nên hỏi thăm Sơn Hà một chút. Tuy rằng chuyện bọn họ kể về Vân cô nương khác nhau, nhưng bọn họ đều nói Vân cô nương là người thông minh."
"Hầu gia tán thưởng, Vân Trân thẹn không dám nhận."
"Vân cô nương không cần khiêm tốn như vậy." Trấn Bắc Hầu giơ tay ngăn cản nàng, "Nghe nói Vân cô nương lúc nhỏ bị phụ mẫu bán vào Ninh Vương phủ làm nô tịch, sau này theo mẫu tử Túc Vương đến Nam Hoang. Năm đó, trong số hạ nhân được điều đi Nam Hoang, cuối cùng chỉ có vài người trở về, Vân cô nương là một trong số đó."
Vân Trân đã nghĩ tới rất nhiều chuyện Trấn Bắc Hầu sau khi gặp nàng sẽ hỏi, hoàn toàn không ngờ ông ta lại "nhà thoại việc nhà", nói về chuyện của nàng trước kia.
Có điều nàng biết, Trấn Bắc Hầu nói những lời này không phải thật sự muốn khen nàng. Dụng ý của ông ta còn ở phía sau.
Quả nhiên, Trấn Bắc Hầu tiếp tục: "Cô nương có thể từ một nha hoàn dần được Đức Phi nương nương và Túc Vương tín nhiệm, ở kinh thành khuấy đảo phong vân, hiện tại lại thành người bên gối Túc Vương, khiến ngài ấy mê luyến cô nương như thế, có thể nhìn ra Vân cô nương không chỉ thông minh đơn thuần."
"Khuấy đảo phong vân?" Vân Trân cười khổ lắc đầu, "Hầu gia đúng là thích nói đùa. Vân Trân từ xưa tới nay chỉ là một nhân vật nhỏ bé, chuyện làm được chỉ sợ còn không lọt vào mắt hầu gia, cho nên làm sao nhận nổi bốn chữ 'khuấy đảo phong vân'?"
"Vân cô nương không thích 'khuấy đảo phong vân', vậy cô nương thích gì? Đùa bỡn âm mưu? Châm ngòi ly gián? Hay dụng tâm hiểm ác?" Giọng Trấn Bắc Hầu đột nhiên lạnh xuống, ánh mắt trở nên sắc bén. Ánh mắt kia như mũi tên bắn thẳng vào mắt nàng, thiếu chút khiến nó đui mù.
Thì ra đây mới chính là Trấn Bắc Hầu.
Con người trước kia so sánh với người trước mặt thì quá nhu hòa rồi.
"Muốn ghép tội sợ gì không có lý do?" Vân Trân nhàn nhạt nói.
Nhưng không ai biết, dưới sự bình tĩnh này, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi trào ra.
Trấn Bắc Hầu nheo mắt nhìn nàng.
"Sơn Hà." Đột nhiên, Trấn Bắc Hầu gọi.
"Phụ thân."' Mặt Chiến Sơn Hà hướng về phía Trấn Bắc Hầu.
"Con ra ngoài trước đi." Trấn Bắc Hầu phân phó.
Chiến Sơn Hà sửng sốt, liếc nhìn Vân Trân một cái, sau đó cúi đầu, cung kính đáp: "Vâng, phụ thân."
Chiến Sơn Hà đi rồi, trong nhà lao chỉ còn Vân Trân và Trấn Bắc Hầu.
"Vân cô nương không sợ hãi như vậy là vì tưởng bản hầu không dám giết cô nương sao?" Trấn Bắc Hầu bỗng dưng tiến lên, bàn tay bóp chặt cổ nàng, trực tiếp nâng lên.