"Hu hu hu, Vũ vương phi nương nương, người đừng tới tìm nô tỳ...!Nô tỳ đốt tiền giấy cho người, người đừng tới tìm nô tỳ...!Buổi tối gần đây nô tỳ không ngủ được...!Oan có đầu, nợ có chủ, không phải nô tỳ đẩy người, sự việc không liên quan tới nô tỳ..."
Cung nữ vừa đốt tiền giấy vừa khóc lóc.
"Vũ vương phi nương nương, nô tỳ chỉ là cung nữ đi ngang qua...!Nô tỳ thật sự không có hại người...!Buổi tối người đừng tới tìm nô tỳ, đừng vào trong mộng của nô tỳ...!Mấy buổi tối gần đây nô tỳ không ngủ được, cùng lắm thì nô tỳ đốt thêm tiền giấy cho người...!Vũ vương phi nương nương, người tha cho nô tỳ đi...!Vũ vương phi...!Người muốn tìm, vậy người đi tìm công chúa đi...!Là công chúa giết người..."
"Ngươi nói cái gì?" Nghe cung nữ nói tới đây, Triệu Húc không thể nhìn nữa, từ sau gốc cây bước ra.
Cung nữ nhìn thấy hắn, sợ hãi hét lên, ném tiền giấy trong đi, muốn chạy.
"Ngươi đứng lại cho bổn vương!" Triệu Húc bắt nàng ta lại.
"Vương gia tha mạng, tha mạng, nô tỳ không biết gì cả, không biết gì cả..." Cung nữ bị Triệu Húc giữ chặt bả vai, hoảng sợ quỳ xuống, không ngừng dập đầu, "Thật sự không liên quan tới nô tỳ...!Vương gia, ngài tha cho nô tỳ đi, cầu xin ngài..."
"Ngươi nói không liên quan tới ngươi, vậy tại sao ngươi lại tới đây đốt tiền giấy cho Vũ vương phi?" Vân Trân bước ra, đến trước mặt cung nữ kia, hỏi, "Những gì ngươi vừa nói ta và vương gia đều đã nghe thấy hết.
Ngươi nói Vũ vương phi bị người ta hại chết, hơn nữa hại chết nàng ta còn là công chúa...!Rốt cuộc là vị công chúa nào? Ngươi mau nói cho rõ ràng đi!"
"Hu hu hu...!Chuyện đó thật sự không liên quan tới nô tỳ..." Cung nữ quỳ rạp xuống đất, nghẹn ngào.
Vân Trân và Triệu Húc biết cung nữ này thật sự bị dọa sợ.
Nói cách khác, không ai lại vào ban ngày ban mặt chạy tới tòa viện bị vứt bỏ đốt vàng mã cho Vũ vương phi chết trong giết.
Nàng ta không màng nguy hiểm chạy tới, có lẽ vì không dám tới ban đêm.
"Vương gia cũng chưa nói ngươi hại Vũ vương phi, cho nên ngươi không cần sợ hãi như vậy." Vân Trân nhẹ giọng, "Ngươi bình tĩnh lại trước đi, sau đó kể lại mọi chuyện ngươi nhìn thấy ngày đó với vương gia.
Nếu ngươi có oan tình gì, vương gia tất nhiên sẽ làm chủ cho ngươi.
Ngươi đừng sợ."
"Nô...!Nô tỳ..." Cung nữ vẫn run bần bật.
Tuy không sợ hãi như lúc đầu, nhưng cái gì cũng không nói.
Vân Trân thấy vậy, nghĩ nghĩ: "Vừa rồi không phải ngươi nói buổi tối Vũ vương phi tới tìm ngươi trong mộng sao? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng Vũ vương phi tới tìm ngươi là vì muốn ngươi báo thù cho nàng ta, muốn ngươi thông báo chuyện mình nhìn thấy với thiên hạ, bắt hung thủ giết người thật sự bị trừng trị theo pháp luật à? Bởi vì chết không nhắm mắt, Vũ vương phi mới báo mộng cho ngươi.
Nàng ta đang cầu cứu ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn không chịu giúp nàng ta, để kẻ thù của nàng ta ung dung ngoài vòng pháp luật, nói không chừng nàng ta sẽ tức giận.
Đến lúc đó sẽ không còn đơn giản là báo mộng.
Tự ngươi suy nghĩ đi, rốt cuộc có muốn sống nữa không?"
Mấy câu này thật sự dọa sợ cung nữ.
Bởi vì mỗi đêm đều gặp ác mộng, cho nên nàng ta mới mạo hiểm tới đây.
Xem ra những cơn ác mộng đó thật sự trở thành bóng ma trong đầu nàng ta.
Hiện giờ, chỉ xem nàng ta muốn tiếp tục gặp ác mộng mỗi đêm, hay nói ra chân tướng, được giải thoát.
"Nô tỳ...!Thật ra nô tỳ..." Không biết qua bao lâu, cung nữ kia cuối cùng cũng chịu mở miệng..