Vân Trân lắc đầu.
Nàng không thấy khổ, đó chỉ là con đường nàng lựa chọn.
Năm đó, Đức Phi còn là Tô trắc phi đã quen đứng từ góc độ, thói quen của mình tính kế từng bước.
Tô trắc phi khi ấy, ngày tháng cũng không quá tốt.
Bà ta cần tính kế, cần huấn luyện ra người hữu dụng với mình, chẳng qua trùng hợp người bà ta chọn là Vân Trân mà thôi.
Trên thế gian này vẫn còn rất nhiều người vận mệnh thảm hại hơn Vân Trân, chuyện nàng gặp cũng không phải thê thảm nhất.
Chỉ là Triệu Húc có tình với nàng, cho nên đứng từng góc độ của nàng, cảm thấy đau lòng...
Nàng có thể hiểu tâm trạng của Triệu Húc.
Nàng khi đó giãy giụa, bị dày vò, nhưng không hề cảm thấy tuyệt vọng, hết đường để đi.
Cho nên nàng mới có thể cứu Triệu Ngọc Nhung còn là Tôn Thúy Nga dưới mí mắt của Đức Phi!
Nàng chỉ là không cam lòng bị Đức Phi thao túng như vậy.
Vì thế, nàng muốn phản kháng.
Cuối cùng, nàng đã thành công, thành công giúp Tôn Thúy Nga đào tẩu dưới mí mắt của Đức Phi.
Trước khi Tôn Thúy Nga đi, thật ra nàng đã từng suy nghĩ.
Nghĩ đến khả năng Tôn Thúy Nga từ đây mai danh ẩn tích, cũng từng nghĩ tới khả năng Tôn Thúy Nga sẽ không cam lòng, muốn báo thù Đức Phi.
Có lẽ bọn họ sẽ còn gặp lại.
Nhưng nàng không ngờ bọn họ sẽ dùng cách như vậy.
Tôn Thúy Nga biến thành Triệu Ngọc Nhung, biến thành công chúa thân phận tôn quý của Vân Hán Quốc.
"Thật ra nếu năm đó thiếp không thả nàng ta đi, có lẽ những chuyện sau này đã không xảy ra..." Vân Trân cười khổ.
Nếu hỏi nàng đời này hối hận nhất việc gì, đó chính là cứu Tôn Thúy Nga khi còn ở Thanh Lương sơn trang.
Khi đó, nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của Đức Phi, cũng đánh giá cao năng lực của mình.
Trước khi ác ma làm chuyện xấu, nàng không biết người mình cứu rốt cuộc là ai.
Nếu năm đó không cứu Tôn Thúy Nga, vậy hiện tại đã không xuất hiện Triệu Ngọc Nhung! Tử Thị sẽ không phải chết, những người khác cũng không phải chết...
Nói đến cùng, đây là lỗi của nàng.
"Không phải lỗi của nàng." Triệu Húc nắm tay Vân Trân, ép nàng nhìn mình, "Bởi vì năm đó không ai biết một nữ nhi của gia phó nhỏ nhoi sẽ biến thành bộ dáng hiện tại.
Nàng càng không biết nội tâm nàng ta lại tàn nhẫn như thế, vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn! Hậu quả của việc này không nên do nàng gánh vác."
Nếu năm đó Vân Trân nghe theo lệnh của mẫu phi hắn, thật sự giết chết Tôn Thúy Nga, bản thân nàng sẽ thật sự trở thành một thanh chủy thủ không có tình cảm.
Vậy Vân Trân lúc này đã không tồn tại.
"Mọi người đều không nên vì chuyện xảy ra sau này mà cảm thấy tự trách." Triệu Húc nói.
Vân Trân lắc đầu.
Triệu Húc duỗi tay ôm nàng vào lòng.
Nàng biết Triệu Húc đang an ủi nàng, nhưng đồng thời nàng cũng biết rất nhiều chuyện không phải dăm ba câu là có thể nói rõ.
Bởi vì hiện thực, đúng sai có đôi khi rất khó kết luận.
Mọi người đều sống vì mình, đều có lý do của mình, ích kỷ, tùy hứng, hay tàn nhẫn.
"Do vậy, thời điểm tra tới đệ đệ của La Chước, thật ra nàng đã hoài nghi Ngọc Nhung, không, là Tôn Thúy Nga đúng không?" Không biết qua bao lâu, Triệu Húc hỏi.
"Vâng." Vân Trân gật đầu, "Có lẽ vì thiếp đủ hiểu nàng ta chăng.".