A Linh và Tiểu Từ thỉnh an xong, Vân Trân liền lấy cớ đưa chúng về, rời khỏi An Bình Cung.
Sau khi nàng rời đi, trong An Bình Cung còn xảy ra chuyện gì, những người đó nghĩ nàng thế nào, nàng đã không muốn quản.
Nàng không rảnh so đo với một đám nữ nhân.
"A Linh, Tiểu Từ, hai con đi thỉnh an phụ hoàng của mình chưa?" Rời khỏi An Bình Cung, Vân Trân hỏi A Linh và Tiểu Từ.
"Hồi mẫu phi, đã thỉnh an rồi." Tiểu Từ trả lời.
"Từ sáng sớm con và Tiểu Từ đã đi thỉnh an phụ hoàng.
Là phụ hoàng bảo chúng con sớm tới đây thỉnh an hoàng tổ mẫu, nếu không sẽ không gặp được mẫu phi." A Linh nói
"Vậy à?" Vân Trân rơi vào suy tư.
"Bây giờ mẫu phi định làm gì?" A Linh đột nhiên hỏi.
Vân Trân nhìn nó: "Con muốn làm gì?"
A Linh nắm tay nàng, làm nũng: "Mẫu phi, nhi thần nghe nói lần trước An Lạc hoàng thúc cảm nhiễm phong hàn.
Yến tiệc trừ tịch lần này, An Lạc hoàng thúc cũng không tới.
Hôm nay vừa lúc nhi thần và Tiểu Từ được nghỉ, không có chuyện gì làm.
Không bằng mẫu phi đưa bọn con tới phủ của An Lạc hoàng thúc, thăm An Lạc hoàng thúc đi."
"Bị bệnh sao..." Vân Trân sửng sốt.
"An Lạc hoàng thúc" mà A Linh nhắc tới chính là Triệu Du.
Nghe A Linh kể, Vân Trân liền nhớ lại biến cố năm năm trước.
Không biết Du Nhi bây giờ sao rồi?
"Mẫu phi, có thể chứ?" A Linh kéo tay áo nàng.
"Xuất cung là chuyện lớn, sao mẫu phi làm chủ được?" Vân Trân nói.
"Vậy..." A Linh đề nghị, "Mẫu phi đi xin phụ hoàng đi.
Phụ hoàng nghe mẫu phi nhất, chỉ cần là thỉnh cầu của mẫu phi, phụ hoàng đều sẽ đồng ý."
Nghe nhất sao?
Vân Trân lắc đầu.
...
Mấy năm nay không gặp Triệu Húc, Vân Trân cũng rất nhớ.
Năm đó, trước khi qua đời, mẫu phi của Triệu Du phó thác Triệu Du cho nàng.
Nhưng khi ấy bản thân nàng còn khó bảo toàn, không có cách nào chăm sóc Triệu Du.
Nàng vốn định phó thác Triệu Du cho Cát Vương Triệu Duẫn, để Triệu Duẫn đưa nó về đất phong, nhưng tấu chương thỉnh cầu của Triệu Duẫn lại bị Triệu Húc trả về.
Cuối cùng, Triệu Duẫn không tới đất phong, ngược lại bị đưa đi canh giữ hoàng lăng.
Điều kiện ở hoàng lăng đương nhiên kém hơn kinh thành, nhưng ít ra cũng là nơi an tĩnh, không bị quấy rầy.
Còn Triệu Du được đưa tới một phủ đệ ở ngoại ô, sống ở đó.
Hiện giờ đã qua năm năm, cũng không biết Du Nhi sao rồi?
Nó sống ở đó có tốt hay không?
Ăn no không? Mặc ấm không? Đám hạ nhân chiếu cố nó có lười biếng không? Có ỷ vào việc Du Nhi là kẻ ngốc mà bắt nạt nó không?
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi lo lắng.
Nàng phái người đi xin Triệu Húc cho xuất cung.
Phủ đệ của Triệu Du ở sát kinh thành.
A Linh cứ quấn lấy nàng.
Vân Trân luôn cảm thấy áy náy với nó và Tiểu Từ, cuối cùng chỉ có thể đồng ý đi xin Triệu Húc cho họ xuất cung.
Sau khi phái người truyền lời đi, Vân Trân đột nhiên nghĩ, Triệu Húc sẽ để nàng xuất cung sao?
Triệu Húc lúc này đã không còn tin tưởng nàng, vất vả lắm mới mang nàng từ Nam Hoang về, sao có thể để nàng tùy tiện xuất cung?
Ngay lúc Vân Trân mơ màng xác định, Triệu Húc phái người tới trả lời.
Người tới trả lời kia là Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo nói với Vân Trân, bệ hạ đã ân chuẩn, xe ngựa ra ngoài cũng đã sắp xếp xong, nàng chỉ cần yên tâm khởi hành là được..