"Thiếu... Thiếu gia, ngài sao vậy?" Ngay cả Nguyên Bảo phản ứng chậm chạp cũng cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Chuẩn xác hơn là, phản ứng của thiếu gia nhà hắn có chút không đúng.
Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Triệu Húc không trả lời câu hỏi của hắn, mà nhìn chằm chằm hai người đối diện: "Xin lỗi, quấy rầy các ngươi. Nguyên Bảo, chúng ta đi!"
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.
"Thiếu... Thiếu gia..." Nguyên Bảo gọi hai tiếng, đuổi theo.
Triệu Húc đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên bỏ đi, để lại Vân Trân hơi sửng sốt cùng Ngụy Thư Tĩnh rơi vào suy tư.
Không biết qua bao lâu, Vân Trân lên tiếng: "Ngụy đại ca, xin lỗi. Khi nãy muội..."
"Trân Nhi." Đúng lúc này, Ngụy Thư Tĩnh cắt ngang lời nàng, khó khăn hỏi, "Muội và A Húc..."
"Gì cơ?" Vân Trân nghi hoặc nhìn y.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Trong mắt Ngụy Thư Tĩnh lóe lên một tia chua xót khó bị đối phương phát hiện: "A Húc, hắn có phải thích... Muội không..."
"Ngụy đại ca, huynh đùa gì vậy? Sao huynh lại có suy nghĩ này? Thiếu gia, thiếu gia ngài ấy sao có thể thích muội? Chẳng lẽ huynh cho rằng chuyện vừa rồi..." Nói tới đây, Vân Trân dừng lại, nhìn Ngụy Thư Tĩnh bên cạnh, "Không phải huynh nghiêm túc đấy chứ?"
Ngụy Thư Tĩnh chỉ nhìn nàng, không nói gì.
"Ha..."
Vân Trân lui về sau một bước, xoa đầu, nghĩ cách giải thích mối quan hệ giữa nàng và Triệu Húc với Ngụy Thư Tĩnh.
Sao Ngụy Thư Tĩnh lại cảm thấy phản ứng khi nãy của Triệu Húc là vì thích nàng, thấy nàng và Ngụy Thư Tĩnh ở bên nhau, sau đó ghen tị?
Thích nàng? Ghen? Sao có thể?
Quan hệ giữa nàng và Triệu Húc cho tới này đều được nàng định nghĩa ở "bằng hữu". Lần đó vô tình bắt gặp Triệu Húc ở hậu viện, trần trụi nửa người trên quỳ dưới đất, bị Tô trắc phi quất roi... Từ thời khắc đó, nàng đối với Triệu Húc có thêm vài phần trân trọng, thương hại.
Đương nhiên, nàng biết Triệu Húc không cần thương hại.
Nhưng, nàng lại không nhịn được mà muốn giúp hài tử quật cường kia.
Giữa bọn họ chỉ có một lần duy nhất thiếu chút vượt giới hạn, đó là thời điểm Triệu Húc trúng thuốc thôi tình của Xuân Nha, thiếu chút ép buộc nàng... Nhưng ngoại trừ việc đó...
"Đó là vì giữa bọn muội có hiểu lầm, hiểu lầm không giải quyết được, ngài ấy chán ghét muội." Cuối cùng, Vân Trân vì hành vi của Triệu Húc, đưa ra kết luận.
Chuyện Xuân Nha bỏ thuốc đã qua, quan hệ giữa nàng và Triệu Húc bị đóng băng, hiểu lầm ngày càng lớn.
Hiện tại, có lẽ trong mắt Triệu Húc, nàng là một kẻ tàn nhẫn độc ác, trong ngoài không đồng nhất. Hắn chán ghét nàng hận nàng, cảm thấy thủ đoạn của nàng thật dơ bẩn, cho nên thấy nàng ở cùng Ngụy Thư Tĩnh, cho rằng nàng lại "dùng chiêu cũ", câu dẫn Ngụy Thư Tĩnh mà thôi.
Hắn không muốn nhìn thấy Ngụy Thư Tĩnh và kẻ như nàng ở bên nhau, cho nên mới có phản ứng lớn như thế.
Đúng, chính là như vậy.
Đây là cách lý giải của nàng.
Nhưng không biết vì sao, rõ ràng đã giải thích thông suốt, cũng có chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng nghĩ đến chuyện Triệu Húc chán ghét nàng, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
...
Sau đó, Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh tách nhau ra, về phòng.
Hiện tại, ở Thính Tuyết Hiên chỉ có mẫu tử Tô trắc phi cùng mấy nha hoàn mang từ Nam Hoang đến, người ít phòng nhiều, Thính Tuyết Hiên vô cùng yên tĩnh.
Ngay thời điểm Vân Trân xuyên qua hành lang gấp khúc, chuẩn bị đi đến gian phòng đối diện...
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra túm lấy cổ tay nàng, ấn nàng lên vách tường. Vân Trân đang muốn gọi, môi đã bị đối phương cắn lấy...
Lạch cạch.
Giá cắm nến rơi xuống đất.