Lúc ấy nàng chỉ nhàn rỗi nhàm chán, muốn thử xem có thể tìm được cảm giác trước kia hay không, cũng không phải muốn đặc biệt làm gì.
Kết quả nàng vừa làm xong, trùng hợp A Linh và Tiểu Từ tới thỉnh an, bọn chúng đương nhiên cũng nhìn thấy điểm tâm nàng làm.
Sau khi dùng thử, A Linh và Tiểu Từ khen ngợi không thôi.
Bữa cơm hôm đó, chúng ăn nhiều hơn ngày thường.
Từ ấy, cả hai luôn nhớ thương trù nghệ của Vân Trân.
Vân Trân vẫn nhớ khi A Linh và Tiểu Từ còn nhỏ, cũng chính là năm năm trước, thời điểm nàng chưa rời khỏi kinh thành.
Lúc ấy ở Túc Vương phủ, thật ra nàng cũng từng xuống bếp nấu cho chúng, chẳng qua vì chúng còn nhỏ, không nhớ mà thôi.
Vì thế, khi Vân Trân đưa ra giải thưởng cho cuộc thi làm thơ, A Linh và Tiểu Từ đều hứng thú bừng bừng.
Cứ thế, tỷ thí càng trở nên căng thẳng.
Ban đầu, hai hài tử vẫn ra dáng ra hình.
Nhưng dù sao bọn chúng vẫn còn nhỏ, cho dù thông tuệ, trưởng thành sớm thế nào, nói đến cùng chúng vẫn chỉ là hài tửu tám tuổi, tri thức có hạn.
Không bao lâu, cả hai đã cãi nhau.
Lúc đầu, là A Linh không làm được thơ, bắt đầu đọc bậy.
Qua hai đợt, Tiểu Từ cũng không đối đáp được nữa, trong lúc sốt ruột cũng học theo A Linh, bắt đầu xằng bậy.
Bọn họ chỉ là hài tử, Vân Trân không trông mong chúng có thể trở thành đại thi nhân.
Hôm nay làm thơ chỉ là thú vui khiến buổi ngắm sen không trở nên nhạt nhẽo, đặc biệt còn có thể thấy Tiểu Từ luôn thành thục ổn trọng hơn A Linh hiện tại lại vì đồ ăn Vân Trân tự tay làm mà học theo A Linh, bắt đầu giở trò.
Buổi ngắm sen này coi như cao hứng khi đi, cũng nên tận hứng mới về.
Chỉ là trên đường trở về, thuyền bọn họ ngồi đột nhiên ngập nước.
Nước đột nhiên ngập thuyền, may mà khi đó thuyền đã sắp cập bờ.
Cố gắng thêm một lúc, cuối cùng cũng đưa A Linh và Tiểu Từ lên bờ trước khi thuyền chìm.
Vân Trân và Thanh Hà cũng lên bờ.
Hai người còn lại may mà đều biết bơi, chỉ cần thay xiêm y mới.
"Mẫu phi, người không sao chứ?" A Linh lo lắng nhìn nàng.
Tiểu Từ đứng bên cạnh, cũng nhìn nàng.
Bởi vì vừa rồi nàng bảo chúng đi trước.
"Mẫu phi không sao." Vân Trân sờ đầu A Linh và Tiểu Từ, trấn an chúng.
Nói xong, nàng quay đầu, nhìn con thuyền chìm vào Dịch Đình, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Sau đó, nàng đưa Tiểu Từ và A Linh trở về.
Để trấn an chúng, nàng xuống bếp, tự mình làm cho chúng một bàn mỹ vị.
Chờ A Linh và Tiểu Từ ăn no nê, Vân Trân ra lệnh cung nhân đi theo đưa A Linh và Tiểu Từ về cung điện của chúng.
A Linh và Tiểu Từ đi rồi, nụ cười trên mặt Vân Trân dần biến mất.
Nàng vào phòng.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Không bao lâu, Thanh Hà đã trở về.
"Điều tra ra chưa?" Vân Trân hỏi.
"Hồi nương nương, đã điều tra ra." Thanh Hà trả lời.
Vân Trân nhìn nàng ấy.
Buổi chiều, thời điểm đưa A Linh và Tiểu Từ về Tê Phượng Cung, nàng lệnh Thanh Hà dẫn người vớt con thuyền chìm xuống Dịch Đình lên.
Nàng muốn xem xem con thuyền kia rốt cuộc sao lại chìm xuống.
"Xin nương nương ban tội." Thanh Hà quỳ xuống.
Vân Trân nhìn nàng ấy, không cho nàng ấy đứng lên, cũng không nói nàng ấy có tội..