Nhưng cho dù chân trước nàng ta trừng phạt, sau lưng vẫn có người nói.
Rất nhiều người đều tới cầu xin nàng ta, hi vọng nàng ta có thể khai ân, thả họ đi.
Cho dù đưa họ tới nơi vất vả hơn, dơ bẩn họ, họ cũng tình nguyện.
Bọn họ chỉ mong có thể rời khỏi An Bình Cung!
Bích Diên đương nhiên không chịu.
Bởi vì nàng ta biết Tô Thái Hậu sẽ không cho phép.
Dần dần, trong An Bình Cung xảy ra chuyện cung nữ bỏ chạy ra ngoài.
Mà Tô Thái Hậu cũng ngày càng nghi thần nghi quỷ.
Bà ta luôn cảm thấy đám cung nữ nội thị kia muốn hại mình, muốn nhân lúc bà ta ngủ chặt đầu bà ta.
ngôn tình tổng tài
Cuối cùng đến một ngày kia, Tô Thái Hậu đuổi hết tất cả cung nhân của An Bình Cung đi.
Hiện tại, trong An Bình Cung to rộng này chỉ có hai người Tô Thái Hậu và Bích Diên.
Có khi Tô Thái Hậu phát bệnh, ngay cả Bích Diên cũng không tin.
Trên người Bích Diên cũng có vài vết thương do bị bà ta đánh chửi.
Triệu Húc nghe nói Tô Thái Hậu ngã bệnh, cũng từng tới An Bình cung, muốn thăm hỏi Tô Thái Hậu.
Kết quả, ngay cả cửa lớn An Bình Cung Triệu Húc còn chưa bước vào, Tô Thái Hậu đã đuổi hắn đi.
Đương nhiên, không phải Tô Thái Hậu ra mặt đuổi, bà ta không gặp Triệu Húc, ra lệnh cho Bích Diên canh giữ ở cửa, truyền đạt ý của bà ta.
Sau lần đó, Triệu Húc không tới nữa, chỉ thường xuyên phái nội thị qua thăm hỏi sức khỏe Tô Thái Hậu.
"Thái Hậu..." Bích Diên nhìn Tô Thái Hậu, "Hôm qua bệ hạ lại phái người tới, hỏi thăm sức khỏe của người..."
Nghe Bích Diên nhắc tới Triệu Húc, Tô Thái Hậu hừ lạnh một tiếng: "Khụ khụ khụ...!Đúng là giả tạo.
Hiện giờ...!Khụ khụ...!Ai gia coi như đã biết...! Ngài ấy căn bản đã bị nữ nhân kia...!Khụ khụ...!Đã bị nữ nhân kia mê hoặc..."
"Thái Hậu." Bích Diên vội rót cho bà ta ly nước ấm.
Tô Thái Hậu uống xong, mới đỡ hơn một chút.
"Đừng tưởng ai gia không biết...!Khụ khụ...!Trong lòng ngài ấy tính toán cái gì...!Ngài ấy lúc này chỉ ước gì ai gia mau ra đi...!Như thế ngài ấy sẽ cùng nữ nhân kia song túc song tê...!Ai gia chết rồi, ngài ấy muốn phong ai làm Hoàng Hậu thì người đó làm Hoàng Hậu...!Khụ khụ khụ..."
Càng nói, Tô Thái Hậu càng tức giận.
Tâm trạng vừa không tốt, lại ho khan.
Bích Diên vốn chỉ thuận miệng nhắc tới, muốn giảng hòa quan hệ giữa Tô Thái Hậu và Triệu Húc.
Dù sao bọn họ cũng là mẫu tử, máu mủ tình thâm.
Nhưng nàng ta không ngờ hiện tại, ngay cả dụng ý của Triệu Húc Tô Thái Hậu cũng hoài nghi.
Bích Diên không dám tiếp tục đề tài này nữa, chuyển sang nói việc khác, sau đó hầu hạ bà ta nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, Tô Thái Hậu gọi nàng ta lại.
"Chuyện kia...!Làm thế nào rồi?" Tô Thái Hậu hỏi.
Chuyện kia là chuyện gì, Bích Diên đương nhiên biết.
"Thái Hậu yên tâm, đã làm thỏa đáng.
Người phụ trách chuyện đó đã chết ngay hôm ấy.
Cho dù bệ hạ có điều tra, cũng không tra được." Bích Diên trả lời.
"Vậy thì tốt." Tô Thái Hậu nheo mắt, "Chẳng lẽ nữ nhân kia cho rằng châm ngòi quan hệ giữa hoàng đế và ai gia...!Khụ khụ...!Khiến hoàng đế nhốt ai gia ở đây...!Ai gia thật sự nhận thua sao? Khụ khụ...! Ai gia sống ở kinh thành nhiều năm, nàng ta há có thể dễ dàng vặn ngã?"
Bích Diên cúi đầu đứng bên cạnh..