Chuyện mà Tô Thái Hậu nhắc tới là chuyện Vân Trân du hồ bị đắm thuyền.
Trước đây Vân Trân không ngừng suy đoán kẻ đứng sau sẽ là ai.
Nàng nghi ngờ Tô Thái Hậu, nhưng hiện giờ Tô Thái Hậu bệnh nặng là sự thật, tình hình ở An Bình Cung cũng là thật.
Với tình hình của Tô Thái Hậu lúc này, nếu là người khác, có lẽ không làm được.
Nhưng người nhằm vào Vân Trân là Tô Thái Hậu, nữ nhi Tô gia Giang Nam.
Nữ nhân thương nhân kia chậm rãi trở thành trắc phi của Ninh Vương phủ, lại từ trắc phi từng bước ngồi vào vị trí Đức Phi, tới bây giờ, nhi tử của bà ta thành hoàng đế, bà ta cũng thành Thái Hậu.
Từng bước bà ta đi, nguy hiểm trải qua trong đó lợi hại hơn hôm nay gấp mười lần.
Nhớ lại năm đó, vì thế tử của Ninh Vương phủ qua đời, bà ta và Triệu Húc bị đày đến Nam Hoang, đày đến thôn trang lạnh lẽo.
Nhưng bà ta đã vượt qua sáu năm ở thôn trang đó.
Suốt sáu năm.
Khi bà ta rời khỏi kinh thành, không ai cho rằng bà ta còn cơ hội trở về.
Ngay cả Ninh Vương ngày đó cũng không nghĩ cuộc đời này sẽ để mẫu tử họ hồi kinh.
Cho dù sau này rơi vào cảnh bất đắc dĩ, Ninh Vương đón mẫu tử bọn họ trở về.
Trước khi nhìn thấy Tô Thái Hậu và Triệu Húc, người ở kinh thành đều không đặt họ trong lòng.
Đối với rất nhiều người, bọn họ rời kinh thành đã lâu, bị đày tới Nam Hoang, tư tưởng bị giam cầm ở đó.
Mà Triệu Húc, dù là ngôn hành cử chỉ hay cách giải thích sự việc cùng học thức đều không thể so với những người từ nhỏ sống dưới chân thiên tử, hưởng thụ nền giáo dục tốt nhất.
Khi đó, không ai coi trọng mẫu tử họ.
Nhưng cố tình, đến cuối cùng, người ngồi trên ngôi vị hoàng đế lại là Triệu Húc.
Thử nghĩ, hoàn cảnh khi đó có thể so với hiện tại không?
Hiện tại, Tô Thái Hậu đã là nữ nhân tôn quý nhất của Vân Hán Quốc này.
Dù bây giờ bà ta bị giam lỏng ở An Bình Cung, bất hòa với Triệu Húc, nhưng dù sao bà ta vẫn là mẫu thân của Triệu Húc, là mẫu phi, mẫu hậu nuôi lớn hắn.
Triệu Húc không thể mãi mặc kệ bà ta ở đây, bằng không hắn đã không tự mình tới cửa.
Tình cảnh của Tô Thái Hậu lúc này chẳng qua là do tự bà ta xây dựng nên mà thôi.
Bà ta muốn mọi người thấy cái gì, thì mọi người nhìn thấy cái đó.
Ví dụ như bà ta muốn Vân Trân và Triệu Húc buông lỏng cảnh giác, như vậy, bọn họ sẽ càng yên tâm về bà ta.
Nhưng với Tô Thái Hậu, với Vân Trân, với Triệu Húc mà nói, đây chỉ là bắt đầu.
"Khụ khụ khụ khụ..." Tô Thái Hâu lại ho khan, "Chuyện kế tiếp...!Khụ khụ..
Ngươi cứ làm theo lời ai gia...!Bây giờ, ai gia muốn nằm một lát..."
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Bích Diên hành lễ, bưng chén thuốc lui xuống.
Người bên ngoài đều cho rằng Tô Thái Hậu bị nhốt ở An Bình Cung, hoàn toàn hết cách sao? Nhưng trên thực tế, bọn họ căn bản không biết mấy năm nay, Tô Thái Hậu rốt cuộc đã sắp xếp bao nhiêu nhân thủ trong cung.
Ngay cả tâm phúc của Tô Thái Hậu như Bích Diên cũng không biết rõ Tô Thái Hậu an bài những gì, huống chi là người khác.
Buổi chiều, Thái Y Viện phái người đưa thuốc tới, Bích Diên nhân cơ hội nhét một tờ giấy vào tay người kia.
Người kia mặt không đổi sắc, sau khi giao dược liệu cho Bích Diên xong, liền rời đi.
Trong khoảng thời gian này, giữa họ không có gì khác thường..