"Vị tiểu ca này, vừa rồi thật sự không có cô nương nào vào đây. Ta thấy, chắc là ngươi nhìn lầm rồi."
"Ta sao có thể..."
"Nguyên Bảo!" Nguyên Bảo còn muốn tranh luận với chưởng quầy đã bị Triệu Húc ngăn lại, "Có lẽ thật sự là ngươi nhìn lầm. Lão bản, xin lỗi."
Triệu Húc dứt lời, liền xoay người rời đi.
"A, thiếu gia..." Nguyên Bảo vẫy tay, bất đắc dĩ đuổi theo. Ra tới bên ngoài, hắn vẫn không cam lòng, "Thiếu gia, vừa rồi Nguyên Bảo thật sự nhìn thấy Trân Nhi. Không chỉ có Trân Nhi, còn có Bích Diên tỷ tỷ bên cạnh nương nương! Tận mắt Nguyên Bảo nhìn thấy bọn họ vào đây..."
"Được rồi, Nguyên Bảo, đừng nói nữa." Triệu Húc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng, ánh mắt trở nên phức tạp, "Việc hôm nay ngươi cứ coi như chưa từng xảy ra, sau khi trở về cũng không được nhắc đến, biết chưa?"
"Đã biết, thiếu gia." Nguyên Bảo gục đầu, đáp.
...
Vân Trân không ngờ phía sau cửa hàng vải dệt lại có huyền cơ khác.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Sau khi Bích Diên dẫn nàng đi vào, liền lập tức đi thẳng qua lối đi che rèm vải. Trong lúc ấy, chưởng quầy chỉ có thời điểm bọn họ mới tới liếc nhìn một cái, sau đó trực tiếp coi bọn họ như vô hình.
Vân Trân cố nhịn tò mò trong lòng, đi theo Bích Diên.
Rất nhanh, bọn họ xuyên qua phòng và lối đi nhỏ, tới một gian hiệu thuốc.
Nói đến cũng thật khéo, cửa hàng vải dệt cùng hiệu thuốc kỳ thật dựa lưng vào nhau. Nhưng nhìn từ bên ngoài, cả hai lại nằm ở hai con phố khác biệt, thiết kế xảo diệu, nếu là người ngoài căn bản không thể nhìn ra bí mật của nơi đây.
Bích Diên dẫn nàng vào một căn phòng.
Không bao lâu, liền có một nam nhân trung niên mặt mày hiền lành từ bên ngoài tiến vào.
"Bích Diên cô nương." Vừa thấy Bích Diên, nam nhân kia liền chắp tay.
"Nghiêm quản sự."
Sau khi chào hỏi Bích Diên, vị Nghiêm quản sự kia nhìn Vân Trân: "Nói vậy đây chính là vị cô nương mà Nhị tiểu thư nhắc đến?"
"Không sai." Bích Diên gật đầu, "Trân Nhi, vị này là Nghiêm quản sự Nghiêm Đông."
"Trân Nhi gặp qua Nghiêm quản sự." Vân Trân hành lễ.
"Trân Nhi cô nương không cần đa lễ." Nghiêm quản sự nói, "Chắc trước khi cô nương tới đây, Nhị tiểu thư đã phân phó rồi đúng không?"
Phân phó?
Vân Trân nhìn Bích Diên.
Bích Diên giải thích: "Nương nương lệnh ngươi ở lại hiệu thuốc này, ẩn tính hành y.
Hành y, hai chữ này lấy trong câu hành y tế thế. Tô trắc phi muốn nàng ở lại đây, mai danh ẩn tích, luyện thuốc cứu người sao?
Nếu Tô trắc phi sớm có kế hoạch này, cho nên trước khi hồi kinh, bà ta đã dặn dò nàng đừng làm gì tạo nổi bật. Bởi vậy trước đó không lâu, nàng ra tay cứu Liễu trắc phi, bà ta mới tức giận như vậy, sau này vì muốn nàng không gây chú ý, bà ta trực tiếp giáng nàng xuống làm nha hoàn quét rác.
Thì ra, tất cả đều vì hôm nay.
Mà vừa rồi Nghiêm quản sự gọi Tô trắc phi là Nhị tiểu thư, xem ra vị Nghiêm quản sự này có quan hệ với Tô gia ở Giang Nam.
Nghĩ vậy, Vân Trân rơi vào suy tư.
Kế tiếp, Bích Diên lại cùng Nghiêm quản sự chọn ra thời gian, quyết định cứ cách ba ngày sẽ tới Hồi Xuân Đường một lần.
"Quản sự, bên ngoài có một người bệnh tới, không biết trúng độc gì, miệng vẫn luôn sùi bọt mép, sắp chết rồi..." Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng hoảng loạn của dược đồng.
"Đừng gấp, ta ra ngay..." Nói được một nửa, Nghiêm quản sự đột nhiên dừng lại, nhìn Vân Trân, "Trân Nhi cô nương."
"Ta đi cùng quản sự." Biết ông ta muốn xem thử y thuật của nàng, Vân Trân gỡ mũ có rèm treo trên tường xuống đeo lên, che khuất dung nhan, "Để thuận tiện tránh tai mắt, quản sự hãy gọi ta là Vân đại phu."
"Vân đại phu, mời bên này." Nghiêm quản sự duỗi tay.