Lưu Vân Bạch nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu.
Bỗng dưng, hắn lắc đầu cười.
"Ngươi không hiểu, đến giờ ngươi vẫn không hiểu. Con người đều có hai mặt, một mặt để cho người khác xem, một mặt chỉ có bản thân biết được, ngươi hiện tại vẫn chưa nhận ra rằng đâu mới là ngươi. Trước kia cũng có người như ngươi, nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ vứt bỏ mặt nạ dối trá của mình, chấp nhận bản thân."
"Bọn họ? Ngài có ý gì? Ý ngài là có những người khác đứng về phía ngài sao?" Vân Trân không bị hắn mê hoặc, ngược lại bắt được điểm mấu chốt trong đó.
Lưu Vân Bạch không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ cười tà mị với nàng.
"Mục đích ngài vào Ninh Vương phủ rốt cuộc là gì?" Vân Trân hỏi.
Rõ ràng ban ngày còn nói với Triệu Húc, hắn không có lòng với vị trí thế tử.
Đảo mắt tới tối, liền tới nói với nàng, trong tay hắn có những người khác đang làm việc cho hắn.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Ngươi lo cho A Húc?" Lưu Vân Bạch hỏi.
"Câm miệng!" Vân Trân lộ vẻ chán ghét, "Cái tên này tự miệng ngài nói ra thật khiến người ta cảm thấy dối trá!"
"Ha ha ha..."
Lưu Vân Bạch cười to, nụ cười này ở trong đêm khuya càng thêm quỷ dị.
"Được rồi, ngươi đừng trông gà hóa cuốc nữa." Cười đủ rồi, Lưu Vân Bạch nói, "Ngươi nên biết, ngươi là quân bài quan trọng trong tay ta. Không đến bất đắc dĩ, ta sẽ không động đến ngươi."
Vân Trân trừng mắt nhìn hắn.
...
Lưu Vân Bạch hoàn toàn không giống những đối thủ trước nàng phải đối mặt.
Chỗ đáng sợ của Lưu Vân Bạch là ngoại trừ suy nghĩ quỷ dị vĩnh viễn không đoán được ra, phía sau hắn còn có một cao thủ dùng độc.
Vân Trân từng bí quá hóa liều hạ độc Lưu Vân Bạch.
Nhưng hai lần đều bị người đó hỏa giải, thậm chí vào lần thứ hai, nàng còn bị đối phương đáp trả. May mắn là, đối phương không thật sự muốn lấy mạng nàng, chỉ muốn cảnh cáo nàng mà thôi.
Vân Trân biết người đó chính là đại phu hôm ấy tới vương phủ giải độc cho Ninh Vương.
Nhưng thời điểm Lưu Vân Bạch dẫn người tới, cả người người nọ đều khoác áo choàng màu đen, tay đeo bao tay, ngay cả đôi mắt cũng bị mũ áo choàng che khuất.
Sau đó Vân Trân có hỏi thăm, không ai biết thân phận của người nọ, ngay cả nam hay nữ cũng không biết.
Nhưng có một lần, thời điểm Vân Trân quét tước, nghe hai hạ nhân làm việc ở Thự Quang Lâu nhỏ giọng nghị luận, nói trong viện của Hi thiếu gia có một quái nhân.
Ngày thường, quái nhân kia không cho ai vào phòng, thần thần bí bí, ngay cả hạ nhân phụ trách đưa cơm mỗi ngày cũng chỉ có thể đặt đồ ăn ở nơi chỉ định, không thể tùy tiện lại gần. Có lần, một nha hoàn tới đưa cơm, lúc trở về, vừa lúc nghe có người ho khan.
Tiếng ho kia khẳn đặc, rất giống như có đàm ở cổ.
Có điều, dù vậy vẫn có thể nghe ra đỏ hẳn là một lão nhân.
...
Vân Trân dựa vào tin tức nha hoàn để loạn, suy đoán người đó hẳn là đại phu đã "cứu" Ninh Vương, cũng là cao thủ dùng độc đứng sau Lưu Vân Bạch.
Phàm là người dùng độc, sợ nhất chính là lấy độc trị độc.
Nếu Vân Trân muốn thoát khỏi Lưu Vân Bạch, nhất định phải giải quyết kẻ này trước.
Nhưng, kẻ này là ai?