"Chuyện đêm nay, nha đầu Thanh Loan kia đúng là không biết nặng nhẹ. Ngày thường, ta có thể chịu đựng nó dùng chút thủ đoạn với Trân Nhi, nhưng chuyện đêm nay, nếu hộ vệ lúc ấy thật sự lục soát được gì trong phòng Húc Nhi, Thính Tuyết Hiên của chúng ta sẽ gặp tao ương, đúng là không bớt lo được." Tô trắc phi nhíu mày.
"Thanh Loan tiểu thư cũng vì quá thích thiếu gia nên mới mất chừng mực." Bích Diên đỡ Tô trắc phi ngồi xuống trước bàn trang điểm, giúp bà ta gỡ trâm cài trên đầu.
"Nhưng chuyện chúng ta đang tính toán không chấp nhận chút 'mất chừng mực', cũng không chấp nhận kẻ vì đố kỵ mà không suy nghĩ như nó." Tô trắc phi nhìn vào gương đồng, "Ta thấy, vẫn là đưa nó về Giang Nam cho tỉnh táo lại."
...
Bên này, Vân Trân để Ngụy Thư Tĩnh tiễn nàng tới cửa viện Tô trắc phi thì không cho y tiễn nữa.
"Ngụy đại ca, muội muốn tự mình trở về, miễn cho những người khác bắt gặp." Vân Trân nói.
"Ừ, vậy muội cẩn thận." Ngụy Thư Tĩnh cũng không miễn cưỡng, dặn dò.
"Muội biết rồi." Vân Trân gật đầu, "Chuyện đêm nay, làm phiền huynh."
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nếu biết đêm nay mạo hiểm lẻn vào viện của Quỷ Diện bà bà sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy, nàng chắc chắn sẽ không kéo Ngụy Thư Tĩnh và Triệu Húc liên lụy vào.
"Đừng nói như vậy." Ngụy Thư Tĩnh xoa đầu nàng, "Nghỉ ngơi đi, có chuyện gì, ngày khác chúng ta lại nói."
"Được." Vân Trân nhấp môi, "Muội nhìn huynh đi."
"Ừ." Ngụy Thư Tĩnh gật đầu, vận khinh công, bay về phía viện của Triệu Húc.
Thật ra, nàng muốn nói chuyện sắp rời khỏi kinh thành với Ngụy Thư Tĩnh, nhưng nghĩ đến cuối cùng vẫn còn trở về, cũng không vội nhất thời, nên không nói.
Nàng thở dài, định xoay người rời đi.
Lúc này, trùng hợp Triệu Húc từ bên trong đi ra.
"Thiếu gia?"
Vân Trân nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc đi đến trước mặt nàng, dừng lại.
"Chuyện giữa ngài và nương nương nói xong rồi sao?" Vân Trân hỏi.
"Ừ, nói xong rồi." Triệu Húc gật đầu.
"Thiếu gia, thật ra đêm nay nô tỳ và Ngụy đại ca vào Ngụy Thư Lâu là vì..."
"Đừng nói gì cả." Triệu Húc lắc đầu, "Ta từng nói, dù nàng làm gì, ta đều sẽ tin tưởng nàng. Chỉ cần nàng cảm thấy sự việc không cần thiết phải nói với ta, vậy thì đừng nói, ta trước sau đều tin tưởng nàng."
"Thiếu gia..." Vân Trân ngơ ngác nhìn hắn.
Triệu Húc tránh ánh mắt của nàng, thay đổi ngữ điệu nhẹ hơn: "Đúng rồi, qua mấy ngày nữa là sinh thần của ta, ta muốn đòi ngươi lễ vật."
"Hả? Thiếu gia muốn lễ vật thế nào?" Vân Trân vội hỏi.
"Nàng nhắm mắt lại đi." Triệu Húc nói.
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó khó hiểu làm theo lời hắn, nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc hai mắt nàng nhắm lại, Triệu Húc đè đầu nàng, hung hăng đặt một nụ hôn xuống.
"Ưm, thiếu..." Vân Trân cuống quít mở to mắt, muốn đẩy hắn ra. Nhưng rất nhanh hai tay liền bị Triệu Húc giữ chặt, căn bản không có cách nào vùng vẫy.
Nụ hôn trên môi, nóng bỏng điên cuồng. Đây căn bản không phải hôn, mà như dã thú cắn xé, một sự phát tiết ăn cả ngã về không mang theo tuyệt vọng khó tả.
Dần dần, Vân Trân không phản kháng nữa, chỉ có hai mắt mở to mà nhìn Triệu Húc, trong ánh mắt hiện lên kinh hoảng, khó hiểu, nghi hoặc, hoài nghi... Đồng thời, lồng ngực giống như va phải thứ gì đó, khiến người ta không nhịn được mà rùng mình.