Vân Trân thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thầm nghĩ có phải bản thân cự tuyệt quá trực tiếp hay không, nghĩ nghĩ, lại nói: "Nếu thiếu gia không tin, chúng ta lấy thời hạn một năm."
Triệu Húc nhìn nàng.
"Trong vòng một năm, nếu nô tỳ thích thiếu gia, tử cổ trong cơ thể phát tác, vậy cho dù phải chịu nỗi đau xuyên tim, nô tỳ cũng sẽ ở bên cạnh thiếu gia. Sau này, mặc kệ gặp bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu quấy nhiễu, nô tỳ đều sẽ tin tưởng thiếu gia, ở lại bên cạnh thiếu gia. Cho đến một ngày thiếu gia thực hiện lời hứa ở Lâm Châu thành. Hoặc là, thiếu gia chán ghét, thả nô tỳ rời đi."
Nghe Vân Trân nói xong, Triệu Húc khẽ cười.
"Được." Hắn đáp.
"Chúng ta lấy thời hạn một năm." Vân Trân đặt tay trước ngực, "Nếu tử cổ phát tác, vậy nô tỳ sẽ tuân thủ ước định với thiếu gia. Nếu không, thiếu gia hãy từ bỏ nô tỳ, tìm lương xứng khác."
...
Vân Trân cáo từ.
Thời gian một năm, đối với nàng, đối với Triệu Húc, đều công bằng.
Nếu cuối cùng nàng thật sự thích Triệu Húc, vậy nàng sẽ từ bỏ tất cả kiên trì trước đây. Nhưng nếu không có, một năm cũng không muộn, Triệu Húc có thể lại tìm lương duyên khác.
Kỳ hạn một năm.
Đây cũng là ước định của nàng và Tô trắc phi.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Nhưng giờ phút này, nàng lại không biết, khoảnh khắc nàng xoay người, ánh sáng trong đôi mắt của Triệu Húc lập tức mất đi.
...
Ba ngày sau khi bọn họ hồi kinh, Liễu Trản Anh cũng từ Bắc cương trở về.
Từ Bắc cương trở về, Liễu Trản Anh về Trấn Bắc Hầu phủ, thăm Liễu lão phu nhân trước, sau đó liền tới Ninh Vương phủ, tìm Triệu Húc tới trại nuôi ngựa của Liễu gia cưỡi ngựa.
Đồng thời, nàng còn mời Vân Trân.
Vẫn là những người mấy tháng trước, vẫn là nơi tương đồng.
Chỉ là lúc này, tâm tình mọi người đều thay đổi.
Triệu Húc và Liễu Trản Anh ở bên bờ sông đối diện.
Vân Trân đi theo cách bọn họ một con sông, không biết họ đang nói gì.
"A..." Lúc này, bên tai truyền tới tiếng thở dài của Liễu Minh Cẩn.
Vân Trân quay đầu nhìn hắn.
"Cũng không biết thời điểm Triệu tứ và Trản Anh ở Lâm Châu thành đã xảy ra chuyện gì, ta luôn cảm thấy lần này Trản Anh trở về, luôn rầu rĩ không vui, giống như biến thành con người khác."
Vân Trân đại khái đoán được.
Nhưng, nàng không có lập trường nói thật với Liễu Minh Cẩn.
"Ngươi nói xem, hôn sự của Triệu tứ và Trản Anh còn có thể thành không?" Liễu Minh Cẩn hỏi.
Sau khi Triệu Húc từ Lâm Châu thành trở về, thời điểm đi thăm Liễu lão phu nhân, Tô trắc phi uyển chuyển nhắc tới hôn sự của Triệu Húc và Liễu Trản Anh.
Liễu lão phu nhân cũng rất vừa lòng Triệu Húc.
Có điều, bà ấy không lập tức đồng ý, mà nói hôn sự của nhi nữ Liễu gia, trước nay không coi trọng xuất thân, đều theo ý của bọn họ. Nếu Liễu Trản Anh đồng ý, vậy hai nhà thân càng thêm thân, kết làm thông gia.
Lời này của Liễu lão phu nhân, xem như đồng ý một nửa.
Dù sao trước đó, Liễu Trản Anh đã thể hiện tình cảm của mình với Triệu Húc.
Nhưng lần này từ Bắc cương trở về, Liễu lão phu nhân nhắc tới hôn sự với Triệu Húc, Liễu Trản Anh lại không lập tức đồng ý, mà nói, phải nghĩ lại.
Liễu lão phu nhân chỉ cho rằng nữ nhi thẹn thùng.
Nhưng người hiểu tính cách nàng ấy như Liễu Minh Cẩn lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Hôm nay, Liễu Trản Anh bảo hắn hẹn Triệu Húc ra, còn đặc biệt dặn phải kêu Vân Trân cùng đi.
Liễu Minh Cẩn càng bồn chồn.
"Thành hay không, nô tỳ cũng không biết."
Cuối cùng, Vân Trân nói.
...
Buổi trưa dùng cơm ở trại nuôi ngựa.
Hiện giờ là giữa tháng bảy, thời điểm nóng nhất.
Mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi.
Vân Trân cũng được sắp xếp cho một gian phòng.
Ngay lúc nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm núi non nơi xa tới phát ngốc, Liễu Trản Anh tìm tới.