Nói xong, Vân Trân phát hiện Triệu Húc chắn trước mặt nàng, không động đậy.
"Sao vậy?" Vân Trân khó hiểu nhìn hắn.
Ngay sau đó, nàng nghĩ tới trên mặt còn đeo mặt nạ, Triệu Húc không nhìn thấy thái độ của mình, đang muốn giải thích, Triệu Húc lại như hiểu nàng định nói gì, tiếp lời: "Chân cô nương bị thương, ta cõng cô nương."
Hả?
Vân Trân mở lớn hai mắt nhìn hắn, toàn thân cứng đờ
Triệu Húc có lẽ cũng biết đề nghị của mình quá đột ngột, đang muốn giải thích, Vân Trân lại nói. Nàng cố ý lạnh giọng, hờ hững nói: "Triệu công tử luôn có lòng tốt như vậy sao? Ngài đừng quên, ta là người của U Minh giáo. Hợp tác giữa các ngài và U Minh giáo sau khi vào địa cung sẽ kết thúc. Chúng ta hiện giờ không còn là minh hữu nữa, mà là đối thủ cạnh tranh, là kẻ địch." Nói tới đây, nàng dừng một chút, "Nếu ta là ngài, ta sẽ nhân cơ hội này cướp lấy mảnh ghép bản đồ trên người ta. Cho dù không giết ta, cũng sẽ mặc kệ sống chết của kẻ địch này, chứ không như ngài hiện tại, không chỉ không ra tay, còn muốn giúp đỡ ta. Triệu công tử, ngài quá tốt bụng rồi."
Vân Trân nói xong, liền ngẩng đầu nhìn hắn.
Nàng không biết trong lòng Triệu Húc rốt cuộc đang nghĩ gì?
Coi nàng là thế thân của Trân Nhi sao? Hay đã phát hiện điều gì?
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Hoặc là, đơn thuần phát thiện tâm?
Nhưng dù là thế nào cũng đều không phải thứ Vân Trân muốn.
Vân Trân nhấp xong, Triệu Húc hơi nhấp môi.
Đôi mắt thâm thúy kia đen đến dọa người.
Không biết qua bao lâu, hắn mới nói: "Nếu ta là Quỷ cô nương, ta đây sẽ không hỏi vấn đề này. Rõ ràng biết mình hiện giờ đang rơi vào hoàn cảnh xấu, bản thân rõ ràng đang bị thương, lại kẻ địch của cô nương vì sao lại giúp mình? Như vậy không phải quá mâu thuẫn à? Chẳng lẽ cô nương không sợ ta đúng như lời cô nương nói, làm ra những chuyện đó?
Quỷ đại phu của U Minh giáo không thể hỏi vấn đề như vậy, cho nên, nàng rốt cuộc là ai?
...
Vân Trân không ngờ Triệu Húc sẽ hỏi ngược lại nàng.
Nhất thời, nàng không tìm được lý do thích hợp để giải thích.
"Không bằng Quỷ cô nương cứ coi như ta muốn U Minh giáo nợ ta một phần nhân tình." Rất nhanh, Triệu Húc tiếp tục, "Dù sao, địa vị của Quỷ cô nương ở U Minh giáo không hề tầm thường, ngay cả Lệ giáo chủ cũng rất để ý cô nương."
Nói ra câu cuối cùng, yết hầu Triệu Húc có chút chua xót, hắn cũng không đoán được nguyên do trong đó.
Vân Trân nhìn hắn.
Một lát sau, nàng cười rộ.
"Được, vậy coi như ta nợ ngài một phần nhân tình. Nếu trong địa cung này thật sự có thuốc khởi tử hồi sinh, ta sẽ giúp ngài tìm được."
...
Triệu Húc ngồi xổm trước mặt Vân Trân.
Vân Trân hít sâu một hơi, leo lên lưng hắn.
Triệu Húc cõng nàng, chậm rãi đi về phía trước.
Đúng như hắn nói, phía trước là con đường rất dài.
Địa cung vô cùng an tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân của Triệu Húc thì chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Lúc này, trong lòng Vân Trân bỗng có một ảo giác, thật giống như cả đất trời này chỉ có hai người họ.
Khoảnh khắc như vậy, được Triệu Húc cõng trên lưng, thân thể tiếp xúc... Đối với Vân Trân mà nói, đây là một sự giày vò, nàng cứ cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, hi vọng có thể mau kết thúc.
Mà đối với Triệu Húc, đây không phải cũng là một sự giày vò sao?
Hắn luôn nỗ lực nói với chính mình, người trên lưng không phải Trân Nhi, nhưng trong đầu lại không khống chế được mà liên tưởng...