Thời điểm sư phụ tìm được bọn họ, tim của Lệ Vô Ngân đã sắp ngừng đập.
Là sư phụ cho hắn uống thuốc giữ mạng mới tạm thời bảo vệ được tâm mạch của hắn.
Kẻ thù của U Minh giáo rất nhiều.
Kẻ thù của Lệ Vô Ngân càng nhiều hơn.
Kẻ thù của hắn không chỉ có người trong võ lâm, còn có U Minh giáo.
Nếu tình huống hiện tại của hắn bị lộ ra ngoài, một ít người của U Minh giáo khẳng định sẽ động thủ.
Không còn cách nào khác, sư phụ và hữu hộ pháp chỉ đành bí mật đưa Lệ Vô Ngân tới Tây Nam, nơi này từng là địa bàn của U Minh giáo, thích hợp trốn tránh.
Sau khi Vân Trân tỉnh lại, biết được tình hình của Lệ Vô Ngân, liền kêu hữu hộ pháp trở về, mang quan tài pha lê của Thương Vương tới. Khi đó ở địa cung, nàng phát hiện quan tài bằng thủy tinh này là băng huyền ngọc tạo thành, rất có ích cho việc khôi phục và bảo dưỡng thân thể.
Còn về hài cốt của Thương Vương, chỉ có thể an táng ở nơi khác.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Chờ người phái đi mang quan tài pha lê trở về, Vân Trân mới biết, hài cốt của Thương Vương sớm đã hóa thành tro bụi nga thời điểm Lệ Vô Ngân phá tan địa cung.
Hài cốt hai trăm năm hóa thành tro bụi, đây có lẽ là tác dụng của thuốc bất tử Thương Vương uống.
Bụi về bụi, đất về đất.
Thương Vương bị giam cầm ở địa cung hai trăm năm cũng coi như được giải thoát.
...
Sau khi tới đây, Vân Trân liền cùng sư phụ toàn lực cứu chữa cho Lệ Vô Ngân. Còn về Triệu Húc bên kia, vừa tỉnh lại, Vân Trân liền phái người tới kinh thành, ngăn cản Triệu Húc hiến thuốc.
Còn về kết quả thế nào, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Có lẽ đây cũng là cơ hội của Ninh Vương phủ, không phải sao?
Bọn họ trốn trong núi Tây Nam đã hai tháng.
Nhưng hai tháng này, nàng và sư phụ nghĩ mọi cách, vẫn không tìm thấy phương pháp có thể trị liệu cho Lệ Vô Ngân. Hiện tại chỉ có thể dựa vào linh dược của sư phụ cùng tác dụng của quan tài pha lê, tạm thời thay Lệ Vô Ngân giữ được tính mạng.
Nhưng Vân Trân biết, đây không phải cách tốt.
Cũng không thể để Lệ Vô Ngân luôn hôn mê bất tỉnh, đúng không?
...
"Sư phụ, tìm được cách chưa?" Vân Trân ngẩng đầu hỏi Độc Thủ Y Tiên.
Mười ngày trước, sư phụ nói với nàng, ông ấy nhớ tới một vị bằng hữu sống gần đây, có lẽ có cách cứu Lệ Vô Ngân. Sau đó, sư phụ liền rời đi.
"Tìm được rồi." Độc Thủ Y Tiên gật đầu.
"Thật sao?" Hai mắt Vân Trân sáng lên, chạy tới trước một bước, kinh hỉ nhìn Độc Thủ Y Tiên.
"Thật." Độc Thủ Y Tiên nâng tay, tươi cười hiền từ sờ đầu nàng, từ trong lồng ngực lấy ra một tờ giấy đưa cho Vân Trân, "Đây là phương thuốc ta ở chỗ lão hữu kia tìm được trong sách cổ. Có le có trợ giúp cho vết thương của Lệ giáo chủ."
Độc Thủ Y Tiên chỉ nói "có lẽ", nhưng điều này đối với Vân Trân là tất cả hi vọng.
Nàng nhận lấy phương thuốc, đọc qua dược liệu cần dùng để trị liệu.
"Nước mắt phượng hoàng, sừng tê giác, vảy rồng..." Vân Trân đọc nhưng thứ trong phương thuốc liệt kê, ánh mắt từ kinh hỉ chậm rãi biến thành nghi hoặc, "Cuối cùng còn có ngọc linh chi chín lá? Những thứ này là gì?"
Sừng tê giác, Vân Trân biết, nhưng còn những thứ khác... Thật sự quá kỳ lạ.
Phượng hoàng và rồng?
Đây đều là những con vật chỉ tồn tại trong thần thoại và truyền thuyết.
"Sư phụ..." Vân Trân cau mày nhìn Độc Thủ Y Tiên.
"Ta biết con cảm thấy những thứ này kỳ lạ." Độc Thủ Y Tiên vuốt râu, "Thời điểm vi sư nhìn thấy phương thuốc cũng vô cùng kinh ngạc. Có điều phương thuốc này, niên đại xa xăm, nghe nói là từ thời thượng cổ truyền xuống, đương nhiên mang chút sắc thái thần thoại. Cho nên sau khi cùng lão hữu nghiên cứu, chúng ta cảm thấy phượng hoàng và rồng hẳn chỉ là danh xưng, không thật sự ám chỉ phượng hoàng và rồng."