"A, đây là ai vậy? Lóa mắt thế này, còn tưởng là Trản Anh tiểu thư của Liễu gia, kết quả không ngờ, lại là chim sẻ bay ra từ ổ gà..."
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng trào phúng.
Vân Trân quay đầu, liền thấy Vương Tân Vũ mặc một bộ xiêm y màu lam dẫn theo mấy tiểu thư đi về phía này. Thời điểm nhìn Vân Trân, ánh mắt nàng ta lộ vẻ khinh thường.
"Vương Tân Vũ, ngươi nói ai là chim sẻ hả? Mau xin lỗi Vân Trân muội muội đi." Hai tay Liễu Hoán Hoán chống eo, nói với Vương Tân Vũ.
Nàng thật hối hận vì sao khi nãy lại nói như vậy!
Hiện giờ, vô duyên vô cớ khiến Vân Trân gặp phiền phức.
"Liễu Hoán Hoán, chỗ này không có chuyện của ngươi!" Vương Tân Vũ hừ hừ, kiêu ngạo nói, "Ta nói sai à? Chẳng qua là nữ nhi của y nữ, mẫu thân sau khi chết mới được phong thiếp thất, xuất thân đê tiện như vậy còn dám xuất hiện ở đây? Đúng là sự khinh nhờn với Thái Hậu nương nương!"
Vương Tân Vũ dứt lời, hiện trường lập tức nghị luận.
Tuy mọi người thì thầm bàn tán nhưng vẫn lọt vào tai Vân Trân.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Ngươi..."
Liễu Hoán Hoán muốn xông lên, lại bị Vân Trân ngăn cản, nàng lắc đầu với nàng ấy, đồng thời nhìn về phía Thịnh Lang Hoàn.
Thịnh Lang Hoàn gật đầu, ý bảo nàng muốn làm gì thì cứ làm thế ấy.
Vân Trân khẽ cười, đi tới trước mặt Vương Tân Vũ.
Vương Tân Vũ đối diện với nàng, bỗng cảm thấy căng thẳng. Có điều, nàng ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nàng ta vì sao phải sợ nàng chứ? Nàng chẳng qua là nữ nhi của y nữ đê tiện, dựa vào đâu mà đánh đồng với thiên kim của Lại Bộ Thượng Thư này? Cô mẫu của nàng ta còn là đương kim Hoàng Hậu, nàng ta mà sợ nàng?
"Nè, thái độ gì đấy? Chẳng lẽ ta nói sai à? Ngươi rõ ràng xuất thân đê tiện, mẫu thân ngươi rõ ràng là y nữ! Hôm nay ngươi ăn mặc như vậy, là muốn mượn danh tiếng của Liễu Trản Anh để những người trong yến hội chú ý tới ngươi sao? Ngươi..." Vương Tân Vũ hét lớn.
"Quỳ xuống."
Nhưng, Vân Trân nhìn nàng ta, chỉ nói hai chữ.
"Cái... Cái gì?"
Không chỉ Vương Tân Vũ, những người ở đây đều sửng sốt.
Gì vậy?
"Không nghe hiểu sao? Ta đang nói tiếng người mà." Hai tay Vân Trân ôm vai, vuốt cằm, vẻ mặt nghi hoặc.
Đây là nói, Vương Tân Vũ không nghe hiểu tiếng người?
Rõ ràng là người, lại không hiểu tiếng người, điều này có nghĩa gì? Hoặc là thiểu năng trí tuệ, hoặc là ngay cả con người cũng không phải.
Những người khác đều liều mạng nhịn cười, sợ bị Vương Tân Vũ nghe thấy, ghi hận trong lòng.
Liễu gia và Vương gia xưa nay có thù oán.
Liễu Hoán Hoán không có nhiều băn khoăn như vậy, trực tiếp ôm bụng cười ha ha.
"Ngươi, ngươi..." Vương Tân Vũ duỗi tay chỉ vào nàng, thẹn quá hóa giận.
"Quỳ xuống, nghe không hiểu sao?" Vân Trân nhướng mày, lặp lại câu nói.
"Cái gì? Dựa vào đâu mà bổn tiểu thư phải quỳ với tiện dân như ngươi hả?" Vương Tân Vũ giận đến dậm chân. Nếu nơi này không phải hoàng cung, nàng ta sớm đã nhào lên rồi.
"Xem ra năng lực lý giải của Vương đại tiểu thư không ổn, trí nhớ cũng không được tốt." Vân Trân thở dài đồng tình, "Nếu đã vậy, ta đây có lòng tốt nhắc nhở ngươi một chút. Mấy hôm trước, ở Lạc Khê biệt viện, Vương tiểu thư đánh cược với ta cái gì?"
Vương Tân Vũ và Cửu tiểu thư Thịnh gia đánh cược cái gì?
Hiện trường an tĩnh lại.
"A! Ta nhớ rồi, Vương Tân Vũ nói nếu Thịnh cửu tiểu thư ném trúng ba mũi tên, nàng ta sẽ quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với Thịnh cửu tiểu thư!" Lúc này, có người đứng ra nói.