Nói tới đây, Triệu Húc dừng lại.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nghe hắn nói tiếp: "Thất hoàng tử là người đơn giản, dễ dàng tin người khác. Nếu để nàng ấy ở bên cạnh Thất hoàng đệ, sớm muộn gì cũng khiến Thất hoàng đệ gặp phiền phức, đến lúc đó, e rằng dù hối hận cũng đã không kịp."
"A Húc nói không sai."
Bên này, Triệu Húc vừa dứt lời, bên kia, Lưu Vân Bạch liền từ sau bình phong đi ra.
Lưu Vân Bạch đã ra ngoài, Triệu Kỳ đương nhiên cũng đi theo.
Lưu Vân Bạch hành lễ với những người trước mặt, rồi tiếp tục: "Thịnh cửu tiểu thư có tính cách như vậy, quả thật không hợp ở lại bên cạnh hầu hạ Thất hoàng đệ. Nếu miễn cưỡng ở lại, nhi thần sợ đến lúc đó không phải Thịnh cửu tiểu thư hầu hạ Thất hoàng đệ, ngược lại là Thất hoàng đệ bị Thịnh cửu tiểu thư tâm cao khí ngạo này sai khiến."
Lưu Vân Bạch vừa dứt lời, hoàng đế liền bật cười ha ha.
Bầu không khí ở hiện trường theo tiếng cười của hoàng đế thả lỏng một ít, mọi người cũng cười theo.
"Con đó, cũng thích xem náo nhiệt à?" Hoàng đế chỉ vào Lưu Vân Bạch, cười mắng.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Kết quả, điều Vân Trân phải đối mặt vốn dĩ là đường cùng, lại vì Triệu Húc xuất hiện, Lưu Vân Bạch ngắt lời làm bầu không khí trong đại điện bớt căng thẳng, đồng thời, thanh kiếm treo trên đỉnh đầu Vân Trân cuối cùng cũng được lấy xuống.
Theo đó, hoàng đế ban tọa, Triệu Húc, Lưu Vân Bạch và Triệu Kỳ vào chỗ ngồi bên ngoài, kế tiếp, bọn họ cùng nhau chúc thọ Thái Hậu. Còn về Triệu Du, nó được cung nữ chiếu cố mình đưa về nơi ở của Thấm Chiêu Nghi.
Trước khi đi, Triệu Du vô cùng luyến tiếc Vân Trân.
Nhưng nó phản ứng chậm hơn những người khác, Vân Trân không thể chỉ dùng một hai câu để giải thích rõ ràng, nói mình không phải Trân Nhi, hoặc là, nàng hiện tại không thể làm làm Trân Nhi, nàng chỉ là Thịnh Vân Trân mà thôi...
Nhìn Triệu Du không tình nguyện bị cung nữ dẫn đi, Vân Trân càng thêm áy náy.
...
Sau khi tránh được một kiếp, Vân Trân và Thịnh Lang Hoàn trở về chỗ ngồi.
Để trấn an tỷ muội các nàng, Thái Hậu ban thưởng cho mỗi người một ít.
Trong lòng Vân Trân dù có suy nghĩ khác, cũng chỉ có thể tạ ơn tiếp nhận.
...
Qua ba vòng rượu, Thái Hậu rời đi trước.
Sau đó, hoàng đế cũng cùng các nương nương rời đi. Ngoài miệng nói là còn có việc, trên thực tế lài muốn tạo cơ hội cho những người trẻ, sợ có các bậc trưởng bối ở đây, bọn họ không thoải mái.
Quả nhiên, hoàng đế và các nương nương hậu cung đi rồi, liền có người to gan nâng chén rượu lên, bắt chuyện với hoàng tử mình ái mộ.
Có người chủ động tiến lên, có người ngồi yên không nhúc nhích.
Ví dụ như, Vân Trân.
Ví dụ như, Thịnh Lang Hoàn.
Thịnh Lang Hoàn là vì giờ phút này người vây quanh Lưu Vân Bạch thật sự quá nhiều, nàng da mặt mỏng, lại màng lễ nghi, đương nhiên không dám tiến lên. Hơn nữa, nàng cảm thấy Tứ hoàng tử không phải người viễn vông, cho dù trong số các vị hoàng tử, nhân duyên của Tứ hoàng tử tốt nhất.
Còn về Vân Trân, nàng vẫn vì chuyện vừa rồi mà cảm thấy luẩn quẩn.
Nàng ngồi trong đám người, nhìn Triệu Húc được tiểu thư các nhà vây quanh.
Tuy rằng mọi người đều biết Đức Phi muốn liên hôn với Liễu gia, nhưng cũng không cản được một số người ái mộ Lục hoàng tử Triệu Húc.
Cho dù không được làm chính phi, vậy vẫn còn trắc phi, thiếp thất.
Vân Trân nhìn Triệu Húc...
Có lẽ chuyện vừa rồi thay đổi bất ngờ, mỗi một chi tiết đều cực kỳ mạo hiểm. Bề ngoài có lẽ không nhìn ra, nhưng chỉ cần nói sai một câu, đi sai một bước, nàng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan.
Nàng chỉ là không hiểu, vì sao vừa rồi Triệu Húc lại giúp nàng?