"Ngươi hình như không vui?" Triệu Húc nhìn nàng, "Ngươi đang nghĩ gì?"
"Nô tỳ chỉ đang nghĩ, ước định với điện hạ, tính ra là nô tỳ có lời." Vân Trân cười nói, "Dù sao hoàng cung phồn hoa này, không phải ai cũng hợp ở đây. Với tính cách của nô tỳ, vẫn nên nhanh chóng rời xa mới đúng."
Vân Trân chỉ thuận miệng nói, không ngờ, Triệu Húc thật sự để tâm.
"Ngươi không thích ở hoàng cung?" Triệu Húc nhìn nàng, hỏi. Ánh mắt trở nên kỳ lạ.
"Vâng." Vân Trân gật đầu, sau đó chú ý tới sự khác thường của Triệu Húc, vội hỏi lại, "Nô tỳ nói như vậy, điện hạ sẽ không trị tội nô tỳ đấy chứ?"
"Không phải." Triệu Húc lắc đầu, "Ta chỉ cảm thấy, lời ngươi vừa nói cùng bộ dáng của ngươi cực kỳ giống người mà ta từng quen."
Cực kỳ giống...
"Vậy sao?" Vân Trân ngượng ngùng sờ mũi, không biết nên nói tiếp thế nào.
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Bọn họ ở Tàng Bảo Lâu tốn quá nhiều thời gian, có lẽ qua một canh giờ nữa, trời sẽ sáng.
"Đi thôi, trời sắp sáng rồi." Triệu Húc nói
Nói xong, hắn nâng bước ra ngoài.
Cũng không biết phía Tàng Bảo Lâu thế nào rồi?
Có người đột nhập Tàng Bảo Lâu, cấm vệ doanh bên kia khẳng định rất bận. Mà ở cửa cung, khẳng định cũng trông coi nghiêm ngặt. E rằng mấy ngày tới, nếu còn không tìm được tung tích, hoàng cung sẽ không được an nhàn.
...
Sau khi rời khỏi lãnh cung, Triệu Húc đưa Vân Trân đến gần Thủy Hoàn Cung.
"Ngươi mau về đi." Triệu Húc dừng bước, "Mấy ngày tới, trong cung có lẽ sẽ có một đợt điều tra rất lớn, ngươi chú ý một chút, đừng hoảng loạn, cho dù có để lại dấu vết, bị phát hiện cũng không sao, có ta ở đây, ta sẽ thay ngươi xử lý chu toàn. Còn về ngọc linh chi chín lá... Ta biết, ngọc linh chi chín lá rất quan trọng với ngươi. Nếu ta đã hứa, ta nhất định sẽ thay ngươi tìm được ngọc linh chi chín lá. Có điều, ta cũng hi vọng ngươi có thể hứa với ta, trong thời gian này không được hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm ra chuyện như hôm nay nữa."
Vân Trân bình tĩnh nghe Triệu Húc dặn dò.
Khoảnh khắc như vậy dường như lại trở về trước kia.
Nàng không phải Thịnh cửu tiểu thư của quận thủ Lẫm Châu, cũng không phải cung nữ Vân Trân, mà là nha hoàn quét rác Trân Nhi của Ninh Vương phủ. Mà Triệu Húc cũng không phải Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc, hắn chỉ là Tứ thiếu gia của Ninh Vương phủ.
Giờ phút này, chỉ là lời dặn dò đơn giản trong cuộc sống hằng ngày của họ.
"Nô tỳ hiểu rồi. Đa tạ điện hạ." Vân Trân cúi đầu hành lễ.
Nhưng nàng biết rõ, đây chỉ là bề ngoài.
Triệu Húc không phải là Tứ thiếu gia của Ninh Vương phủ, nàng cũng không còn là nha hoàn quét rác Trân Nhi của Thính Tuyết hiên. Rất nhiều việc, đã không thể quay về quá khứ.
Quả nhiên, nghe nàng nói xong, Triệu Húc cất đi cảm xúc trong ánh mắt, chỉ còn lại sự thờ ơ.
...
Vân Trân nhìn Triệu Húc rời đi.
Chờ thân ảnh Triệu Húc hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Vân Trân mới xoay người, đi vào Thủy Hoàn Cung.
Nàng không biết, khoảnh khắc nàng xoay người, Triệu Húc quay đầu lại.
Hắn nhìn về hướng nơi nàng vừa đứng, ánh mắt có chút phức tạp.
Thật sự không thể để nàng tiếp tục ở lại hoàng cung.
Nếu không, hắn sợ có một ngày, hắn thật sự sẽ không thể phân biệt Trân Nhi và Thịnh Vân Trân.
Bởi vì, nàng thật sự quá giống.
...
Vân Trân về Thủy Hoàn Cung.
Nàng còn chưa kịp về phòng thay y phục dạ hành, đã bị Nha Sát ngăn cản.