"Đầu tiên là Tứ hoàng huynh, sau đó là A Tĩnh!" Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi tiến cung, rốt cuộc có mục đích gì? Ngươi rốt cuộc nhắm vào ai? Nếu muốn quấy rối, muốn chơi xấu, ta đây không cần ngươi chủ động rời đi, hiện tại cũng có thể xử lý ngươi."
Vân Trân nhìn hắn, trái tim chua xót.
"Lục hoàng tử điện hạ nghĩ nô tỳ thế sao?" Vân Trân hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay.
"Chẳng lẽ không phải?" Triệu Húc chán ghét hỏi lại.
"Chỉ bởi vì nô tỳ có gương mặt tương tự một người?" Vân Trân ngẩng đầu, chất vấn."
"Chính là vì gương mặt này!" Triệu Húc nói.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Ha." Vân Trân khẽ cười một tiếng, "Thật sự vì gương mặt này? Gương mặt này khiến điện hạ e ngại điều gì sao? Chính vì nó xuất hiện, điện hạ mới chán ghét như thế? Thử hỏi, từ khi bước ào kinh thành, nô tỳ đã từng lợi dụng gương mặt này làm chuyện xấu gì chưa? Nô tỳ đã làm gì hại điện hạ, Tứ hoàng tử hay Ngụy thống lĩnh chưa? Lần đó lén đột nhập Tàng Bảo Lâu, nô tỳ cũng không ngờ sẽ gặp điện hạ. Ngoại trừ chuyện đó, nô tỳ ngược lại vì gương mặt này, mấy lần gặp nguy hiểm! Xin hỏi, đây cũng là điều nô tỳ sắp xếp từ trước sao?"
Mấy câu hỏi liên tiếp của Vân Trân khiến Triệu Húc cứng họng.
Xung quanh lần nữa an tĩnh.
Vân Trân nhìn gương mặt Triệu Húc giấu dưới bóng cây, đè nén chua xót trong lòng, lại nói: "Nô tỳ biết, điện hạ hoài nghi động cơ nô tỳ xuất hiện. Nhưng nếu được chọn, nô tỳ không hề muốn tới kinh thành, cũng không muốn dính hoàng cung nguy hiểm vạn phần này! Nếu được chọn, nô tỳ cũng không có muốn có một gương mặt như vậy..."
Nếu được chọn, nàng sớm đã rời khỏi hoàng cung, rời xa kinh thành, không bao giờ quay lại nửa bước!
Bởi vì không được chọn, không có con đường thứ hai, gốc cửu diệp ngọc linh chi duy nhất trong thiên hạ cất giấu trong hoàng cung. Nàng muốn cứu Lệ Vô Ngân, thì không còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải tiến cung, bắt buộc phải đối mặt với những người đó, bắt buộc phải lần nữa cẩn thận như đi trên băng mỏng, gặp người quen không thể nhận, tương tư chỉ có thể nhịn, mỗi đêm đều trằn trọc khó ngủ...
Lo lắng khi nào mới tìm được cửu diệp ngọc linh chi, lo lắng Tây Nam bên kia có xảy ra chuyện gì không, lo lắng có bị "cố nhân" nhận ra hay không", lo lắng...
Nếu có thể được chọn, nàng thà như Tôn Thúy Nga thay đổi dung mạo, quay về hoàng cung, lấy một thân phận khác, nhìn "cố nhân" từ xa, nhìn bọn họ, bảo vệ bọn họ, xem họ có khỏe mạnh không...
Nếu như được lựa chọn...
Nàng nhất định sẽ không lựa chọn quay về kinh thành ngay lúc này.
Cho dù trong tim vẫn không buông bỏ được, cho dù nội tâm mâu thuẫn.
Nếu cho nàng được chọn, vậy nàng chỉ muốn làm một người bình thường. Trong bữa tiệc đêm giao thừa ở Thanh Lương sơn trang năm đó, nếu sớm biết Tô trắc phi đã có phòng bị, nàng đã không ra mặt nhắc nhở, khiến Tô trắc phi chú ý, từ đó phải đi một con đường khác.
Từ khi tới thế giới này, nguyện vọng ban đầu của nàng chẳng qua là thoát "nô tịch", làm người bình thường, hưởng thụ cuộc sống của chính mình.
Trong kế hoạch của nàng không có nhiều kinh tâm động phách, không có nhiều ngươi lừa ta gạt, không có nhiều ân oán tình thù như vậy.
Nhưng cuộc đời luôn có thay đổi, sẽ đột ngột xảy ra rất nhiều chuyện khiến ngươi khó lòng phòng bị. Chỉ cần không chú ý, sẽ phải đi tiếp bằng một con đường khác.