Đi tiếp hai ngày, bọn họ cuối cùng cũng vào Hồi Hồn trấn.
Đúng như Thiết Trụ nói, ba mặt Hồi Hồn trấn dựa núi, là nơi phong cảnh không tệ.
Chờ vào thị trấn, liền có người chào hỏi Thiết Trụ, nói gã biết chuyện của muội muội, bảo gã mau về xem. Thiết Trụ liên tục cảm tạ, vẻ mặt u sầu dẫn họ tới nhà mình.
Vân Trân và Bát sư huynh dắt ngựa đi sau. Nàng có thể cảm nhận được những ánh mắt dừng trên người nàng và Bát sư huynh, có phỏng đoán, tìm tòi, hoặc là không quá thân thiện.
Có điều, bọn họ không ai để ý, chỉ lặng lẽ theo sau Thiết Trụ.
Khi bọn họ đi qua một đền thờ, mấy người Vân Trân đột nhiên nghe phía trước có tiếng ồn ào.
Nàng ngẩng đầu, phát hiện đó là một cửa hàng son phấn. Nhìn dáng vẻ, việc làm ăn của cửa hàng rất tốt, cửa hàng xung quanh đều thưa thớt, chỉ có vài người, nhưng cửa hàng này lại rộn ràng nhốn nháo, đầy người chen mua.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Việc làm ăn ở một trấn nhỏ có thể thịnh vượng như vậy sao?
Đúng là kỳ lạ!
Nhưng nàng không có thời gian dừng lại hỏi thăm, bởi vì qua con phố này liền đến nhà của Thiết Trụ.
...
"Vân cô nương, đại hiệp, tới nhà ta rồi." Thiết Trụ đứng trước một căn nhà, nói với họ. Nói xong, gã đẩy cửa đi vào bên trong, "Cha! Nương! Con về rồi!"
Bởi vì Bát sư huynh không chịu báo tên của mình, ngay cả họ cũng không chịu nói, cho nên Thiết Trụ luôn gọi hắn là đại hiệp.
Thấy Thiết Trụ đi vào, Vân Trân và Bát sư huynh buộc ngựa ở bên ngoài, rồi đi theo.
"Thiết Trụ sao! Thiết Trụ, con cuối cùng cũng về! Muội muội con mất tích rồi... Hu hu... Không thấy A Châu nữa..." Có một phụ nhân khóc lóc chạy ra, nhào vào lòng Thiết Trụ, phía sau bà ấy còn có một lão nhân tóc bạc nửa đầu.
Thiết Trụ ôm mẫu thân mình khóc rống.
Chờ cảm xúc cha mẹ Thiết Trụ ổn định lại, Thiết Trụ giới thiệu với họ Vân Trân và Bát sư huynh, nói họ là người có bản lĩnh gã quen được trên đường trở về. Lần này nghe nói muội muội mất tích, gã cố ý mời bọn họ hỗ trợ tìm A Châu.
Cha mẹ Thiết Trụ nghe vậy, cảm kích không thôi.
Bát sư huynh vô cùng tự nhiên đón nhận sự cảm kích của hai người.
Chờ ngồi xuống, Vân Trân dò hỏi chi tiết A Châu mất tích.
Mẫu thân của Thiết Trụ nhớ lại, đó là chuyện của nửa tháng trước.
Hôm đó thời tiết âm u, có vẻ sắp mưa. A Châu lại đột nhiên bưng bồn gỗ trong nhà, nói muốn ra bờ sông giặt y phục. Mẫu thân Thiết Trụ thấy sắc trời không tốt, bảo nàng ấy hôm khác hãy đi. Nhưng A Châu luôn nghe lời hiếu thuận lại trở nên cố chấp, một hai đòi đi, mặc kệ mẫu thân Thiết Trụ nói thế nào, nàng cũng không nghe.
Khi ấy, phụ thân Thiết Trụ gọi mẫu thân gã xuống bóp chân, lúc trước chân ông ấy từng bị thương, để lại di chứng. Mẫu thân Thiết Trụ vội lo cho phu quân mình, nên cũng không kiên trì với A Châu.
Dù sao, nơi A Châu giặt đồ ở ngay thị trấn, cho dù đến lúc đó trời thật sự đổ mưa xuống, bên cạnh cũng có nhà có thể tránh mưa, bởi vậy mẫu thân Thiết Trụ cũng không quản.
Nhưng ai biết, A Châu đi chuyến này, đến tối vẫn chưa về.
Mà trong lúc đó, quả thật như mẫu thân Thiết Trụ nói, trời đổ mưa to.
Ban đầu mẫu thân Thiết Trụ không quá sốt ruột, nghĩ A Châu có lẽ đang trốn mưa ở đâu đó, nhưng mãi đến khi người trong trấn đều đi ngủ, A Châu vẫn chưa về.
Lúc này, phụ mẫu Thiết Trụ mới thật sự lo lắng.