Vân Trân vốn định sau khi cảm tạ lão trưởng thôn, lại tiếp tục lên đường.
Nhưng lần này rơi xuống vách đá lại rơi xuống nước, Từ Bi Độ trong cơ thể nàng lần nữa phát tác, nhất thời không thể lặn lội đường xa, hơn nữa nàng cũng không dám để Triệu Húc biết nàng trúng độc.
Bởi vậy, chỉ đành lấy lý do rơi xuống nước nên nhiễm phong hàn để che lấp.
Cứ như vậy, bọn họ tạm thời ở lại thôn này. . Truyện Light Novel
Không ngờ lại có thể có được khoảng thời gian nhàn nhã.
Ban ngày, Triệu Húc giúp đỡ thôn dân làm việc.
Sức khỏe Vân Trân rất yếu, còn chưa hồi phục, nên ở trong phòng an tâm dưỡng bệnh. Thỉnh thoảng, Xuân Hoa dẫn tiểu tỷ muội tới thăm nàng, nghe nàng kể chuyện bên ngoài. Đôi khi, lão trưởng thôn cũng sẽ cùng nàng thảo luận về y thuật.
Buổi tối, Triệu Húc ngủ bên phòng cách vách.
Tuy nói là cách vách, nhưng cũng chỉ có một tấm bình phong ngăn cách mà thôi. Nói đến cùng, cũng xem như một giang phòng.
Lúc này, xung quanh an tĩnh lại, bọn họ chia sẻ những gì xảy ra với nhau trong khoảng thời gian xa cách. Vân Trân kể về giang hồ của nàng, kể về những phân tranh giang hồ, nhưng chuyện thú vị, Triệu Húc kể về triều đình của hắn, những chuyện xảy ra trên triều đình...
Bọn họ hàn huyên rất nhiều, nhưng chỉ có hai việc, bọn họ giống như đã hẹn từ trước, hoàn toàn không nhắc đến.
Một việc là hôn nhân của Triệu Húc và Liễu Trản Anh.
Tuy rằng hắn tự nhận mình trong sạch, nhưng nói những gút mắt đó với Vân Trân cũng chỉ càng nói càng loạn.
Còn một việc nữa, đó là tương lai.
Triệu Húc không nhắc đến tương lai là vì cảm thấy tất cả hứa hẹn bây giờ đều không bằng hành động thực tế.
Hắn muốn giữ nàng bên cạnh mình, cả đời ở bên nhau, sau đó bạch đầu giai lão.
Triệu Húc nghĩ như vậy.
Nhưng hắn sẽ không giống như trước kia, dễ dàng hứa hẹn.
Hắn cảm thấy hắn và Trân Nhi tâm linh tương thông, nàng hiểu hắn.
Bởi vậy, hắn sẽ tự cố gắng trước, chờ thời cơ tới rồi, đương nhiên sẽ là nước chảy thành sông.
Dù sao đời này của họ vẫn còn rất dài, rất dài... Bọn họ cũng có đủ thời gian để thay đổi, để nỗ lực...
Mà đối với Vân Trân mà nói, nàng không nhắc về tương lai, là vì nàng thấy được tương lai của họ.
Dù có bao nhiêu hứa hẹn, bao nhiêu ảo tưởng, rồi cũng sẽ kết thúc ở một thời điểm nào đó của năm năm sau.
Bây giờ nói nhiều chỉ khiến bản thân thêm khó chịu.
Nàng vốn định trong năm năm cuối cùng này ở nơi hắn không nhìn thấy, khiến hắn tưởng rằng nàng đang tiêu dao tự tại ở "giang hồ của nàng", lặng lẽ bảo vệ hắn.
Nhưng không ngờ một lần bất cẩn ở hồ Thái Dịch vẫn để bọn họ gặp lại nhau.
Cũng vì trận ôn dịch này, Triệu Húc nhận trọng trách, mà nàng vì lo lắng nên tới trại bệnh dịch.
Sau đó nữa chính là quãng đường tìm kiếm thôn Đào Hoa này.
Hành trình vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với nàng lại là ông trời ban ơn.
Nếu không có trận ôn dịch này, có lẽ khoảng thời gian bọn họ ở riêng bên nhau như vậy đã không có.
Hiện tại, trong lòng nàng vừa phức tạp vừa mâu thuẫn.
Nàng hi vọng có thể trợ giúp Triệu Húc tìm được cách giải quyết ôn dịch, để hắn bình an trở về kinh thành. Nhưng quay về kinh thành rồi thì sao?
Theo lý thuyết, nàng nên rời đi.
Càng ở chung, càng cho người ta hi vọng, năm năm sau, khi nàng đi rồi, thương tổn mang đến cho hắn cũng càng nhiều.
Nhưng, nàng sao có thể buông bỏ khoảng thời gian cuối cùng này?
Chỉ năm năm?
Dày vò, giãy giụa... Như người chết đuối không ngừng cố gắng muốn vươn đầu lên khỏi mặt nước, tham lam hít thở những luồng khí cuối cùng.
...