"Ngươi hỏi những việc này làm gì?" Người nọ nhìn Vân Trân. Tuy rằng dưới mí mắt đen tím, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là một thanh niên còn trẻ. Gã đánh giá Vân Trân một phen, nói, "Nếu ngươi muốn tìm quan của Tây Hà quận, vậy thì đừng tìm nữa. Thời điểm Tây Hà quận vừa xuất hiện người lây nhiễm, những tên quan viên đó đã chạy rồi. Hiện tại, cả Tây Hà quận chỉ còn lại ít dân chúng..."
Người nọ nói xong, lại muốn quay đầu, mơ màng ngủ.
"Vậy ngươi có thể giúp ta triệu tập người trong thành không?" Vân Trân vội hỏi.
Người nọ không nhìn nàng, ôm bả vai quay đầu đi, hiển nhiên không muốn trả lời.
"Ta có cách có thể cứu người trong thành." Vân Trân nói.
Dứt lời, thân thể người nọ thoáng cứng đờ.
"Trong tay ta có thuốc có thể giải trừ ôn dịch, cứu người bị cảm nhiễm." Vân Trân nói tiếp, "Nếu ngươi muốn sống, vậy nửa canh giờ sau, kêu mọi người tới dưới tường thành. Bằng không, quan binh bên ngoài sẽ bắt đầu phóng hỏa, muốn sống cũng không kịp nữa."
Nói xong, Vân Trân liền xoay người đi về phía cổng thành.
"Nàng cảm thấy gã sẽ làm theo ý nàng sao?" Triệu Húc hỏi nàng.
"Thiếp cảm thấy có."
Bởi vì cả quãng đường này của họ, cũng chỉ có người kia chịu trả lời. Hơn nữa, từ trong mắt người kia nàng nhìn ra sự không cam lòng. Chỉ cần không cam lòng, vậy sẽ bắt lấy cơ hội cuối cùng. Dù cơ hội cuối cùng đối với họ mà nói vẫn mơ hồ như vậy.
...
Nửa canh giờ sau, Vân Trân lại vào thành, phát hiện dưới từng thành đã lác đác mấy chục người tới.
Vân Trân nhìn lướt qua, dừng lại trên người nam thanh niên kia.
"Chỗ ta có thuốc có thể giải trừ ôn dịch." Vân Trân đứng dưới cổng thành, nói, "Các ngươi chỉ cần làm theo lời ta, dùng liên tục mười lần thì có thể chữa khỏi bệnh các ngươi cảm nhiễm."
"Gạt người, làm gì có thuốc như vậy?"
"Đúng thế! Nếu có thuốc, vì sao lại muốn phóng hỏa thiêu chúng ta?"
"Không phải thuốc độc đấy chứ? Muốn lừa chúng ta uống hả?"
"Thích Trạch, ngươi có phải bị họ lừa rồi không?"
Những người đó vừa nghe, lập tức nghị luận.
Thanh niên tên Thích Trạch kia đứng trước đám người, lẳng lặng nhìn Vân Trân, tạm thời không có ý định nói chuyện.
"Ta là Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc - Triệu Húc."
Đúng lúc này, Triệu Húc từ phía sau bước ra, nói chuyện với những người trước mặt.
Hắn vừa dứt lời, hiện trường lập tức an tĩnh, ngay cả thanh niên tên Thích Trạch kia cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Ta lấy danh dự của hoàng thất Vân Hán Quốc bảo đảm, mỗi một câu của vị Vân Trân cô nương này nói đều là thật! Hai nồi canh to này thật sự có thể chữa khỏi ôn dịch các ngươi cảm nhiễm." Triệu Húc nói.
Nghe Triệu Húc nói xong, những người vốn còn hoài nghi Vân Trân hiện tại cũng trở nên do dự.
"Lúc này, mạng của các ngươi nằm trong tay chính các ngươi. Muốn sống, thì qua bên cạnh nhận canh! Nếu ngay cả dũng khí thử cũng không có, vậy trở về chờ chết đi!" Vân Trân nói.
Hiện trường lần nữa an tĩnh.
"Cho ta một chén!" Đột nhiên, có người lên tiếng.
Vân Trân đưa mắt nhìn, phát hiện đó là Thích Trạch.
Thích Trạch bước lên, nhận lấy chén canh trong tay binh lính, một hơi uống cạn.
Uống xong, gã đi sang bên cạnh.
Những người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Ta cũng uống."
"Ta cũng vậy."
"Cùng lắm thì chết sớm! Dù sao cảm nhiễm ôn dịch, sớm muộn gì cũng đều phải chết."
Rất nhanh, trước hai cái nồi to đã có một hàng dài.