Vân Trân và Triệu Húc dọn vào quận Tây Hà.
Liễu Minh Cẩn cũng dẫn mấy thân binh đi theo.
Được Thích Trạch và những đại phu đó khuyên bảo, đã có không ít người tới chỗ họ nhận nước canh Đào Nguyên Quân.
Triệu Húc tiếp tục dùng thân phận Lục hoàng tử khuyên những người còn lại.
Mà bên phía Vân Trân cũng không hề nhàn rỗi.
Đầu tiên, nàng tới sườn núi phía Tây cùng nhóm đại phu và học đồ gieo trồng Đào Nguyên Quân, sau đó lại trở về thành, ở cửa quận thủ phủ bày sạp, bắt mạch cho người bệnh đã uống canh.
Mỗi ngày đều bận tới đêm khuya.
...
Cứ như vậy, qua ba ngày, đa số người trong thành đều đã uống nước canh Đào Nguyên Quân.
Trong lúc đó, Vân Trân lại dựa theo kết quả bắt mạch cùng phản ứng sau khi uống canh của bá tanh, trong quá trình nấu canh cho thêm vài dược thảo.
Hôm nay, Vân Trân theo lẽ thường bày sạp bắt mạch ở cửa quận thủ phủ.
Đột nhiên, bên cạnh có tiếng cãi cọ ồn ào.
Rất nhanh, Vân Trân liền thấy có hai thanh niên đỡ một lão nhân đi về phía này.
"Ngươi là đại phu gì hả!" Hai người vừa tới liền đặt lão nhân nằm trên cáng xuống trước mặt Vân Trân, hùng hổ hét lên.
"Các ngươi là ai? Sao dám vô lễ với Vân Trân cô nương?" Lập tức có binh lính giữ gìn trật tự tới, lớn tiếng hỏi, nói xong liền muốn đuổi họ đi.
"Không sao! Nghe bọn họ nói đã." Vân Trân giơ tay ngăn cản.
Lúc này, người trong đội ngũ cũng sôi nổi nhìn qua bên này.
Một trong hai kẻ đó thoạt nhìn lấm la lấm lét đập bàn của Vân Trân một cái, hung tợn nói: "Hôm qua cha ta uống canh của các ngươi, buổi tối trở về liền biến thành thế này. Ngươi nói xem, bây giờ phải làm sao đây?"
Vân Trân nhíu mày, tới trước cán, chuẩn bị duỗi tay kiểm tra cho lão nhân.
"Ngươi muốn làm gì?" Tên kia hét lớn.
"Ngươi làm gì đó? Dừng tay!"
Triệu Húc và Liễu Minh Cẩn vừa lúc từ bên ngoài trở về, chứng kiến cảnh này, Liễu Minh Cẩn lập tức hỏi người nọ.
Binh lính canh giữ bên cạnh thấy thế cũng liền ra tay ngăn cản tên lấm la lấm lét kia.
Vân Trân nhìn Triệu Húc, sau đó nói với tên kia: "Cha ngươi vẫn có thể cứu chữa, nếu ngươi không muốn ông ấy chết."
"Cái gì? Ông ấy rõ ràng đã sắp tắt thở, sao có thể..."
Người đi cùng tên lấm lét lạnh lùng nhìn Triệu Húc cùng Liễu Minh Cẩn cầm vũ khí, sau đó giữ chặt tên kia, đưa mắt ra hiệu.
Vân Trân thấy gã không gây rối nữa, cúi đầu, kiểm tra tình hình lão nhân.
"Ta cần châm cứu cho ông ấy."
Vân Trân vừa dứt lời, túi ngân châm vốn đặt trên bàn liền đưa tới tay nàng.
Vân Trân ngẩng đầu, thấy Triệu Húc.
"Làm đi." Triệu Húc nói.
Vân Trân nghe vậy, không nghĩ nhiều nữa, từ trong túi lấy ra hai cây ngân châm lớn, đâm vào huyệt vị ở đầu ngón tay lão nhân.
Trong lúc này, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều nhìn nàng.
Qua thời gian dùng nửa ly trà nhỏ, lão nhân run rẩy tỉnh lại.
"Ngươi... Ngươi... Cái tên bất hiếu nhà ngươi." Lão nhân đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào tên lấm la lấm lét bên cạnh, "Ngươi... Muốn ta chết có phải hay không..."
Vừa nghe tới đây, bá tánh xung quanh đều trở nên hồ đồ.
Đúng lúc này, Triệu Húc vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, ra lệnh cho thị vệ: "Dẫn hai người này đi."