"Hiện tại ôn dịch đã qua, vậy cung nữ Thịnh Vân Trân cũng không còn là cung nữ mang tội ở Vĩnh Hạng đúng không?" Triệu Húc lại hỏi.
"Điện hạ nói phải." Dịch Đình Lệnh đáp.
"Một khi đã vậy, hiện tại cung nữ Thịnh Vân Trân chắc là chưa được phân đi đâu đúng không? Bên cạnh ta vừa lúc thiếu một cung nữ hầu hạ. Cho nên, ta muốn giữ nàng lại, hẳn là không có vấn đề gì đúng không?"
"Điện hạ nói đúng. Có điều hiện tại cung nữ Thịnh Vân Trân còn nằm trong danh sách cung nữ của Dịch Đình. Nếu điện hạ muốn nàng ấy tới Càn Nguyên Cung, vậy cũng phải để hạ quan đưa nàng ấy về, làm theo trình tự mới được. Điện hạ thấy đúng không?"
"Ngươi thật sự muốn đưa nàng đi?" Triệu Húc nhíu mày.
Đến tận đây, hắn đã có chút không vui.
"Điện hạ bớt giận." Dịch Đình Lệnh vội khom lưng hành lễ, "Hạ quan chỉ là Dịch Đình Lệnh nho nhỏ, làm sao dám cãi ý điện hạ? Có điều, chuyện của cung nữ Thịnh Vân Trân là do Đức Phi nương nương đặc biệt phân phó. Xin điện hạ đừng khó xử hạ quan."
Là mẫu phi hắn?
Sao mẫu phi hắn biết Trân Nhi ở đây?
Nơi này là phủ đệ của hắn, người bên trong đều là tâm phúc, cho dù mẫu phi hắn muốn nhúng tay cũng không dễ dàng như vậy.
"Điện hạ..."
"Điện hạ." Trong viện đồng thời vang lên hai tiếng "Điện hạ".
Tiếng thứ nhất đến từ Dịch Đình Lệnh.
Mà tiếng thứ hai đến từ Vân Trân.
Triệu Húc quay đầu nhìn nàng.
"Điện hạ, xin điện hạ đừng vì chuyện của nô tỳ mà phiền nhiễu, cứ để nô tỳ theo Dịch Đình lệnh đại nhân hồi cung đi." Vân Trân cúi đầu, nói với Triệu Húc.
Triệu Húc nhíu mày.
...
Cuối cùng, Vân Trân vẫn theo Dịch Đình lệnh vào cung.
Sau khi tiến cung, nàng được sắp xếp ở Dịch Đình.
Ở nơi ở dành cho cung nữ, nàng gặp lại Phiến Nhu và Tử Thị.
Hôm đó, Vân Trân bị người ta đánh ngất, nhét vào đội ngũ ngự lâm quân đi tìm thôn thần bí. Khi nàng đi, mấy người Tử Thị vẫn ở trại bệnh dịch.
Năm trước, ôn dịch đã được khống chế.
Những người bị bệnh ở trại cũng được cứu chữa.
Hoàng đế luận công ban thưởng, ngoại trừ hoàng tử và đại thần có công, những cung nữ ở trại bệnh dịch hỗ trợ cũng được khen ngợi.
Chỉ tiếc, khi đó cùng Vân Trân rời khỏi Vĩnh Hạng có hai mươi người, đến cuối cùng chỉ còn vài người sống sót.
Tử Thị kể, sau khi nàng đi, ngoại ô lại bạo phát một đợt ôn dịch lớn, Đào Nguyên Quân và phương thuốc có hiệu quả, nhưng người gần kinh thành quá đong, không thể chờ kịp phương thuốc.
"Vân Trân, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Sao bây giờ mới về?" Phiến Nhu hỏi.
Vân Trân đột nhiên mất tích khỏi trại bệnh dịch, lý do nói với bên ngoài là theo đội ngũ đi nơi khác. Nhưng trong danh sách người tìm được Đào Nguyên Quân, giải cứu bá tánh quận Tây Hà cùng công lai nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc đều không có Vân Trân.
Triệu Húc cũng không phải không muốn thêm tên Vân Trân nào, nhưng Đức Phi lại không đồng ý.
Người biết được chân tướng, đa số cũng cảm thấy Vân Trân thân phận hèn mọn, lại là nữ nhân, công lao "cứu giúp thương sinh" nếu nằm trên người một nữ nhân thì mặt mũi rất nhiều người đều không còn.
Hơn nữa khi đó Vân Trân mất tích, kẻ đứng sau chỉ gửi một phong thư. Triệu Húc sốt ruột tìm kiếm Vân Trân, căn bản không có thời gian suy xét nhiều như vậy.
...