"Nàng thật sự nghĩ như vậy?" Triệu Húc nhìn nàng, hỏi.
"Vâng." Vân Trân nghi hoặc nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc nhíu mày, cố nén hoài nghi trong lòng: "Thôi. Nếu nàng đã thích thế, vậy cứ an tâm ở Thượng Thực Cục đi."
"Tạ điện hạ thành toàn." Vân Trân khom người hành lễ, "Nếu điện hạ không còn chuyện gì khác, vậy nô tỳ cáo lui trước."
Nói xong, nàng liền muốn xoay người rời đi.
"Chờ đã!" Triệu Húc đột nhiên gọi nàng.
Vân Trân dừng lại, quay đầu nhìn.
"Trân Nhi..." Triệu Húc muốn nói lại thôi, nội tâm giống như đang tranh đấu gì đó.
"Vâng?" Vân Trân đáp.
"Nàng..." Triệu Húc cắn răng, hai tay nắm chặt thành đấm: "Nàng, còn thích ta chứ..."
Chữ "chứ" cuối cùng rất nhẹ, mang theo vài phần do dự, vài phần không chắc chắn, thậm chí có cả bất an cùng căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Sao điện hạ lại hỏi như vậy? Nô tỳ đương nhiên vẫn là nô tỳ của ngày đó, tâm ý nô tỳ dành cho điện hạ đương nhiên cũng không với khi xưa."
"Vậy sao! Xem ra là ta gần đây quá căng thẳng, suy nghĩ miên man..." Triệu Húc xoa xoa thái dương, "Thôi, nàng tới Thượng Thực Cục báo danh đi."
"Nô tỳ cáo lui." Vân Trân xoay người hành lễ với Triệu Húc, xoay người rời đi.
Triệu Húc buông tay xuống, nhìn theo tấm lưng nàng.
Nghe câu trả lời của Vân Trân, bất an trong lòng hắn không những không giảm bớt, ngược lại còn mãnh liệt.
Hắn đưa tay ôm ngực.
Bọn họ đã từng bị gieo tình nhân cổ ở nơi này.
Lúc ấy, mỗi lần nhung nhớ, nơi này của hắn đều sẽ đau một chút.
Hiện tại, tình nhân cổ được giải trừ, ngực không còn đau nữa.
Nhưng giờ phút này, Triệu Húc chưa từng hi vọng tình nhân cổ vẫn còn đây như vậy.
Bởi vì chỉ có đau đớn mới có thể giúp hắn cảm nhận được, hắn và Vân Trân vẫn còn mối liên hệ, bọn họ vẫn còn yêu nhau.
Nhưng hiện giờ...
Triệu Húc nhìn theo Vân Trân.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, rõ ràng vẫn là người đó, vì sao hắn lại cảm thấy giữa hai người như cách xa muôn trùng sóng bể, không thể chạm tới?
Đây là ảo giác, hay là sự thật?
...
Mà lúc này, ở Thủy Hoàn Cung.
"Chủ nhân, đã làm theo phân phó của ngài, sắp xếp nàng ấy vào Thượng Thực Cục." Nha Sts mặc xiêm y cung nữ đứng trước mặt Lưu Vân Bạch, bẩm báo.
"Ừ, tốt lắm." Lưu Vân Bạch không hề ngẩng đầu. Hắn nhẹ nhàng đặt quân cờ trắng xuống bàn cờ, sau đó cầm quân cờ đen lên, "Bạch Cốt thế nào rồi?"
"Tin tức truyền về, nói hai ba ngày nữa sẽ tới phương Bắc." Nha Sát nói.
Bịch.
Nha Sát vừa dứt lời, quân cờ đen trong tay Lưu Vân Bạch đã hạ xuống.
Khoảnh khắc trước quân đen thiếu chút quăng mũ cởi giáp, hiện tại sau khi đi nước cờ này, lập tức xoay chuyển càn khôn. Thế cục trên bàn cơ đã nghịch chuyển.
"Tốt lắm." Lưu Vân Bạch nhìn chằm chằm bàn cờ, chậm rãi nói ra hai chữ này.
...
Cùng thời gian, ở lãnh cung.
"Ngươi vẫn kiên trì lý tưởng của mình, không muốn thay đổi sao, Thịnh Tài Tử?" Triệu Ngọc Nhung mặc một bộ cung trang màu lam đứng trước mặt Thịnh Lang Hoàn, hỏi.
"Ngọc Nhung công chúa, ngươi trở về đi." Thịnh Lang Hoàn nhàn nhạt nhìn Triệu Ngọc Nhung, nói xong, nàng lại cúi đầu, tiếp tục thêu thùa.