"Hừ, đúng là tỏ vẻ!" Chưởng Thiện vừa đi, cung nữ cùng phòng liền bất mãn bĩu môi, nói với Vân Trân, "Nàng ta nói cho chúng ta nghĩ, nhưng trên thực tế có ai không biết nàng ta thường xuyên nhân lúc ra ngoài mua sắm để đi gặp tình nhân chứ! Còn làm như suy nghĩ cho chúng ta!"
Cung nữ kia nói xong, lại hỏi Vân Trân có chỗ nào muốn đi không.
Vân Trân lắc đầu.
"Vậy vừa lúc, ngươi cùng ta đi mua mấy hộp phấn đi. Ta nghe nói có cửa hàng kia bán phấn rất đẹp, ở ngay phía trước..." Nói rồi, cung nữ liền kéo Vân Trân tới cửa hàng son phấn.
...
Vân Trân đi theo.
Lúc ra ngoài, cung nữ còn tiếc nuối hỏi sao Vân Trân không mua một ít.
Đang nói chuyện, phía trước đột nhiên có một đoàn người hùng dũng đi tới.
"Đại tỷ, có chuyện gì vậy?" Cung nữ lôi kéo một đại tỷ qua đường, hỏi.
"Đi xem sứ thần phiên vương! Nghe nói ở con phố kia lại có người tới. Đội ngũ lần này rất phô trương, thị vệ hộ tống cũng rất đẹp." Đại tỷ không nhiều lời với các nàng, sốt ruột rời đi.
Cung nữ nghe thế, cũng muốn đi xem.
Vân Trân vốn định tìm một nơi an tĩnh nghỉ ngơi một chút, kết quả còn chưa kịp từ chối đã bị cung nữ kéo chạy theo đám đông.
"Cho qua!"
"Cho qua!"
"Phiền cho qua!"
Cung nữ kéo Vân Trân chui vào trong đám người.
Rất nhanh, các nàng đã tới phía trước.
"Làm gì đó? Dừng lại, không được đi tiếp!" Thị vệ duy trì trật tự hiện trường ngăn cản.
"Hộ vệ đại ca, đừng đuổi chúng ta đi, chúng ta chỉ ở đây xem thôi!" Cung nữ vội nói.
Có lẽ do người quá đông, hộ vệ kia cũng không quản cung nữ và Vân Trân nữa.
Vân Trân đứng phía trước đám người, giữa đường phố đã được dọn sạch.
Nàng đứng đó không bao lâu, liền nghe phía trước truyền tới tiếng hoan hô, còn có tiếng xe ngựa lăn bánh và tiếng hò hét.
Người tới là ai chứ?
Bắc Địa? Tây Nhung? Nam Hoang? Hay là Đông Di?
Rất nhanh, đội ngũ kia đã xuất hiện trước mắt nàng.
Thời điểm nhìn phục sức quen thuộc kia, Vân Trân không khỏi kinh ngạc.
Thế mà là...
Nam Hoang, tộc Cổ Tát.
Không biết lần này ai của tộc Cổ Tát tới?
Ngay thời điểm Vân Trân không tập trung, một chiếc xe ngựa xa hoa được dũng sĩ tộc Cổ Tát vây quanh đã sắp tới chỗ các nàng. Khoảnh khắc gió thổi bay màn che, Vân Trân nhìn thấy diện mạo nam nhân kiêu ngạo tà mị ngồi bên trong.
Năm năm không gặp, trên gương mặt tuấn mỹ hoang dã kia đã có thêm vài phần thành thục cùng uy nghiêm của vị vương giả, nhưng đồng thời cũng càng khiến gã có vẻ thu hút.
Cổ Tát Cưu.
Ngươi, cuối cùng vẫn tới kinh thành.
Vân Trân vẫn còn nhớ sau trận chiến ở Nam Hoang lần đó, Cổ Tát Cưu phái tâm phúc Cốt Hùng tới tặng nàng một chiếc nhẫn ban chỉ, nói rằng cầm nhẫn ban chỉ đó, có thể đề nghị với gã bất cứ nguyện vọng gì.
Đây là lời hứa của vương.
Hiện giờ, năm năm gặp lại.
Cổ Tát Cưu, ngươi vì sao lại tới kinh thành?
...
Cổ Tát Cưu có sống mũi cao thẳng, dung nhan tuấn mỹ. Đối với bá tánh kinh thành quen nhìn mỹ nam tử muôn hình muôn vẻ, khí thế ngông cuồng của Cổ Tát Cưu đến từ Nam Hoang cùng tộc nhân Cổ Tát càng có sức hấp dẫn.
Bên tai Vân Trân đều là tiếng hoan hô.
Nàng đứng trong đám người trầm mặc nhìn chiếc xe ngựa kia, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...