Ngay khi xe ngựa sắp đi lướt qua nàng, phía trước đột nhiên có một đội nhân mã tới.
Đoàn xe chậm rãi dừng lại.
Vân Trân quay đầu nhìn về hướng hoàng thành.
Liền thấy trên lưng ngựa đi đầu là một hình bóng vô cùng quen thuộc.
...
Triệu Húc dẫn theo người dừng trước đoàn xe.
"Lục hoàng tử điện hạ Vân Hán Quốc phụng chỉ đến nghênh đón Cổ Tát Vương." Phía sau Triệu Húc, có người giới thiệu.
Dứt lời, rèm châu trước xe ngựa của Cổ Tát Cưu được nô bộc vén lên, Cổ Tát Cưu mặc một bộ hoa phùng tràn ngập phong tình của Cổ Tát nhảy xuống xe ngựa.
Bên này, Triệu Húc cũng xuống ngựa.
"Lục hoàng tử, đúng là đã lâu không gặp." Cổ Tát Cưu đi lên trước, cười nói với Triệu Húc.
"Năm năm không gặp, ngài đã trở thành Cổ Tát Vương thật sự." Triệu Húc ôm quyền.
"Ha ha ha ha..." Cổ Tát Cưu cười to, "Đúng vậy, năm năm. Bổn vương thật sự chờ mong gặp lại cố nhân."
Cổ Tát Cưu nói xong câu này, Vân Trân cảm thấy ánh mắt của gã như có như không nhìn qua phía mình.
Triệu Húc cúi người, làm thủ thế "Mời".
Cổ Tát Cưu cũng không khách khí, nâng bước đi về phía hoàng thành.
Triệu Húc cùng quan viên Lễ Bộ nghênh đón cùng người của Cổ Tát Cưu theo sau.
...
Đội ngũ dần đi xa.
"Không ngờ Cổ Tát Vương lại trẻ tuổi như vậy! Lúc trước ta còn tưởng là một ông già đấy chứ! Trời ạ, đúng là đẹp kinh tâm động phách..." Bên cạnh, cung nữ cùng phòng cảm khái.
Kinh tâm động phách?
Có thể dùng từ này hình dung vẻ tuấn tú sao?
Vân Trân không sử đúng.
Nhưng nàng hiểu phản ứng của cung nữ sau khi thấy Cổ Tát Cưu.
Đó là vẻ đẹp của sói cùng tính hoang dại trong rừng sâu.
Năm năm trước, gã còn là thiếu niên lang, hiện giờ đã trở thành lang vương bưu hãn, mạnh mẽ nhất của tộc Cổ Tát.
Chỉ là không biết lần này Cổ Tát Cưu tới, sẽ khiến đại hội chiêu thân của công chúa có biến số gì?
...
Sau khi đội ngũ của tộc Cổ Tát đi qua, bá tánh vây xem hai bên đường dần tan.
Lúc này, có đám trẻ chạy tới tách Vân Trân và cung nữ kia.
Vân Trân vừa muốn quay lại, bả vai liên bị giữ chặt.
Nàng quay đầu, nhìn thấy người quen.
...
Vân Trân đi theo Hữu hộ pháp rẽ trái rẽ phải, vào một phòng của khách điếm.
"Cô nương." Hữu hộ pháp ôm quyền.
"Sao ngươi lại ở đây?" Vân Trân hỏi. Hỏi xong, không đợi Hữu hộ pháp trả lời, nàng lại hỏi, "Giáo chủ đâu? Giáo chủ tới sao?"
"Trước mắt, người trong giáo chỉ có ta và Ngọc Lang Quân ở đây." Hữu hộ pháp nói.
Ngọc Lan Quân chính là danh xưng của "người ngàn mặt".
Trước đây Vân Trân hành tẩu giang hồ, mặt nạ da người nàng chính là do Ngọc Lang Quân làm.
"Sao các ngươi lại ở đây?" Vân Trân hỏi.
Hiện tại nàng đã rời khỏi U Minh giáo, theo lý không nên hỏi đến việc trong giáo. Nhưng theo sự hiểu biết của nàng về Lệ Vô Ngân, Lệ Vô Ngân cực kỳ chán ghét kinh thành này.
Cho nên, đệ tử U Minh giáo cũng rất ít tới kinh thành.
Đặc biệt là còn trong giai đoạn nhạy cảm này.
Hữu hộ pháp và Ngọc Lang Quân xuất hiện ở kinh thành, không thể không khiến Vân Trân suy nghĩ sâu xa.
"Sở dĩ ta và Ngọc Lang Quân đến kinh thành là vì gần đây trong giang hồ bỗng xuất hiện một trận cá cược, tiền cược là một vật phẩm trong cung, người thắng sẽ có thể làm chủ giang hồ!" Hữu hộ pháp nói.
Cái gì?
Hữu hộ pháp dứt lời, Vân Trân lập tức mở to hai mắt.
"Là thứ gì?" Sau khi bình tĩnh lại, nàng hỏi.