"Ngự Trà Phòng đổi người sao?" Hoàng đế đang xem tấu chương, sau khi nhấp ngụm trà, hỏi.
Thái giám tổng quản Phúc Hỉ đứng cạnh cười trả lời: "Bệ hạ đúng là người yêu trà. Đồ đệ mới gần đây của Phúc Hiếu là một cung nữ, khi trước làm việc ở Ty Thiện Ty. Phúc Hiếu thấy nàng có vài phần thiên phú, cho nên dẫn dắt bên cạnh. Hôm nay cũng là thời điểm nàng xuất sư, Phúc Hiếu thấy tay nghề của nàng không tệ, liền nhờ vả nô tài. Nô tài to gan, thay nàng cầu xin cơ hội này. Xin bệ hạ trách phạt."
"Phạt cái gì mà phạt?" Hoàng đế chỉ vào gã, cười cười, "Ngươi đúng là lanh lợi. Phúc Hiếu tuổi đã lớn, cũng coi như đã có người nối nghiệp."
Phúc Hỉ công công nghe hoàng đế nói vậy, liền biết trà của Vân Trân pha đã qua ải.
"Chọn chút đồ, thưởng cho cung nữ kia đi. Bảo nàng ấy làm việc cho tốt, trẫm sẽ không bạc đãi." Hoàng đế lại nói.
"Nô tài lĩnh mệnh." Phúc Hỉ công công vội đáp.
...
Cứ thế, Vân Trân trở thành cung nữ dâng trà bên cạnh hoàng đế.
Tuy rằng "cung nữ dâng trà này" kém hơn "cung nữ dâng trà" trong trí nhớ của nàng, nhưng trong số cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng đế, cũng coi như có vị trí xác định. Dù sao, đương kim Thánh Thượng yêu trà, thường xuyên cần cung nữ dâng trà hầu hạ bên cạnh.
Có cơ hội gặp hoàng đế nhiều, địa vị theo đó liền cao.
Ban đầu, cũng có người muốn tìm Vân Trân gây chuyện.
Nhưng sau đó, những kẻ gây phiền phức đều trời xui đất khiến rời khỏi Thanh Hoa Cung. Tuy rằng mọi người không dám chắc đây có phải thủ đoạn của Vân Trân hay không, nhưng đối với vị cung nữ dâng trà mới nhậm chức này vẫn có chút kiêng kị.
Triệu Húc biết nàng tới Hoa Thanh Cung, không khỏi lo lắng.
Nhưng hiện giờ, Vân Trân đã lộ mặt trước mắt phụ hoàng hắn, hắn cũng không thể dễ dàng điều động nàng đi.
Từ sau khi Vân Trân trở thành cung nữ dâng trà, lần đầu nàng và Triệu Húc gặp lại là ở Ngự Thư Phòng của hoàng đế.
Hôm đó, hoàng đế không chỉ triệu kiến Triệu Húc, còn có hai vị hoàng tử Triệu Hi và Triệu Kỳ, cùng Lễ Bộ Thượng Thư, Vương Thừa Tướng và các vị đại nhân.
Thời điểm Vân Trân bưng trà tới, Vương Thừa Tướng đang tranh luận với Lệ Bộ Thượng Thư gì đó.
Những người khác, có kẻ xem náo nhiệt, có kẻ cúi đầu, chỉ mong không ai chú ý tới mình, cũng có người cứ lẳng lặng nhìn như vậy...
Vân Trân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khom người đến bên ngự án, đặt chung trà xuống, định rời đi.
Vốn dĩ một tiểu cung nữ như nàng ngoại trừ người quen, những đại thần đó đều sẽ không chú ý tới. Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị lui xuống, đột nhiên bị hoàng đế gọi lại.
"Ngươi đợi đã!" Hoàng đế vẫy tay với nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó dừng lại, cung kính cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt hoàng đế, nhưng vẫn có thể thể hiện chính mình đang nghe.
Ngự Thư Phòng dần an tĩnh lại.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Vân Trân, đặc biệt là Triệu Húc. Từ lúc Vân Trân bước vào, hắn đã phát hiện là nàng.
Nhìn nàng hiện tại có thể ra vào Ngự Thư Phòng, có thể thấy được hoàng đế rất tín nhiệm nàng, nhưng hoàng đế càng tín nhiệm, Triệu Húc càng bất an, sốt ruột.
Đặc biệt là như bây giờ, hoàng đề còn gọi nàng trước mặt mọi người.
"Ngưu Kính, ngươi nói lại vấn đề vừa tranh luận với Thừa Tướng cho cung nữ này nghe đi." Hoàng đế nói với Lại Bộ Thượng Thư.
Dứt lời, ánh mắt mọi người không còn kinh ngạc, mà là kinh hoảng.
Chuyện bọn họ vừa nghị luận xem như quốc sự.
Hiện tại, bệ hạ thế mà bảo họ nói quốc sự cho một tiểu cung nữ nghe? Đây quả thật, quả thật...