"Thật ra đôi khi, có thể chỉ là tự ta đa tình." Triệu Húc nhìn nàng, nói, "Ta quên mất rằng quen nhau lâu như thế, nàng rốt cuộc có từng nói nàng yêu ta không. Nói không chừng, tất cả đều là ta một bên tình nguyện. Dù sao năm đó ở Tô gia Giang Nam, nàng cũng trong tình huống không còn cách nào khác mới trao thân cho ta. Nói không chừng, thứ tình yêu kia vẫn luôn là một mình ta tự cho rằng đúng."
Không, không phải như thế, không phải...
Vân Trân mở miệng, cố gắng muốn giải thích.
Nhưng nàng lại phát hiện, sau khi nàng hé miệng lại không thể phát ra âm thanh.
Mà phản ứng của nàng lọt vào mắt Triệu Húc lại biến thành bộ dáng muốn giảo biện, muốn trấn an, cuối cùng lại phát hiện mình không có lời nào để nói.
"Nàng không cần an ủi ta. Thật ra ta cũng hiểu, người ban đầu nàng thích không phải ta, mà là A Tĩnh. Không, nàng không cần sốt ruột giải thích, ta có mắt, cũng có trái tim, ta có thể nhìn thấy, cũng có thể cảm nhận được. Nàng thích A Tĩnh, ít nhất là khoảng thời gian ở Nam Hoang, huynh ấy là người đầu tiên khiến nàng rung động. Ta không biết, sau này sao nàng lại thích ta? Nàng có lẽ đã từng thích ta đúng không..." Nói tới đây, ánh mắt Triệu Húc trở nên bi thương, "Ít nhất khoảng thời gian ở Giang Nam, nàng thích ta đúng không? Muốn ở bên ta, nghĩ tới tương lai của chúng ta. Nhưng từ đó tới nay, ta lại xem nhẹ một việc. Không, chính xác là ta vẫn đang trốn tránh. Trước khi nàng rơi xuống sông Lưu Tô, người nàng thích có lẽ là ta. Nhưng sau khi nàng rơi xuống sông Lưu Tô thì sao? Thân phận của nàng không ngừng thay đổi. Sau đó, nàng lần nữa trở về, ta lại quên hỏi nàng, người nàng thích vẫn là ta sao?"
Hay nàng thích người đó?
Khi ở Ma Cản Thành, thời điểm địa cung Thương Vương sụp đổ, rõ ràng ta đứng ngay trước mặt nàng, nàng lại không nhận ta, mà chỉ nhìn thoáng qua ta, sau đó chạy về phía một nam nhân khác.
Trong địa cung Thương Vương, hai người cùng sinh ra tử.
Để lại ta phát hiện chân tướng ở bên ngoài địa cung, giống như kẻ ngốc đi tìm nàng.
Sau khi nàng thoát khỏi địa cung, trở về kinh thành.
Ta cho rằng, nàng là vì ta.
Nhưng ngay cả việc lừa mình dối người ta cũng không làm được.
Nàng vào cung không phải vì ta, mà vì tìm cửu diệp ngọc linh chi để cứu mạng người kia.
Ở thiên lao, nàng sốt ruột ra ngoài, nàng giao dịch với Liễu Trản Anh cũng vì có thể sớm lấy được cửu diệp ngọc linh chi, ra ngoài cứu người kia.
Thật ra lúc ấy, ta nên từ trong giấc mơ "Nàng còn yêu ta" tỉnh lại. Nhưng, giấc mơ này đối với ta mà nói, thật sự quá đẹp.
Ta không nỡ.
Ta trúng Từ Bi Độ, nàng cuối cùng cũng trở về.
Nhưng sau khi ta tỉnh, nàng lại vào Vĩnh Hạng.
Nếu không phải gặp lại ở hồ Thái Dịch, chỉ sợ nàng sẽ tiếp tục gạt ta, lần nữa biến mất trước mặt ta đúng không?
"Thôi..." Hồi lâu sau, Triệu Húc buông tay, thở dài, "Có lẽ, duyên phận giữa chúng ta thật sự đã hết..."
Nói xong, Triệu Húc không nhìn nàng, xoay người rời đi.
"Không!"
Khoảnh khắc đó, Vân Trân đột nhiên giơ tay bắt lấy vạt áo hắn.
Tuy rằng hiện tại đầu óc nàng trống rỗng, không biết nên làm thế nào, nhưng trong tim có một âm thanh đang không ngừng nói, không thể để hắn đi, không thể để hắn đi! Bắt buộc phải cản hắn lại!
Cả người Triệu Húc cứng đời.
Hắn hít sâu một hơi, quay đầu nói với nàng: "có lẽ, chúng ta đều cần cẩn thận suy xét lại."
Dứt lời, không nhìn phản ứng của Vân Trân, hắn nhẫn tâm gạt tay nàng ra, xuống lầu.