Triệu Húc nghe xong, tay chân càng lạnh lẽo.
Vốn dĩ sau khi từ chỗ Vân Trân biết được thân phận thật sự của "Triệu Ngọc Nhung", Triệu Húc đã cảm thấy "Ngọc Nhung hoàng muội" này đúng là tâm cơ thâm trầm.
Hiện tại, lại từ chỗ Ngụy Thư Tĩnh biết nàng ta không chỉ cả gan làm loạn, giả mạo hoàng thất, còn vu oan giá họa, để lấp kín miệng Ma Đà vương tử, không chết giết hại gã. Sau khi giết Ma Đà vương tử, nàng ta còn giá họa cho Vân Trân.
Cứ thế, một hòn đá ném hai con chim, diệt trừ hai người biết thân phận của nàng ta.
Nữ tâm tâm địa độc ác như vậy, trong ấn tượng của hắn thế lại là hoàng muội tri thư đạt lễ, dịu dàng hiền thục?
"Cũng không biết vì sao nàng ta phải giết hại Ma Đà vương tử? Ma Đà vương tử rốt cuộc nắm giữ bí mật gì của nàng ta?"
Triệu Húc nghe Ngụy Thư Tĩnh hỏi, giật mình, liền kể thân phận thật sự của "Triệu Ngọc Nhung" với Ngụy Thư Tĩnh.
"Cái gì? Nàng ta là Tôn Thúy Nga?" Ngụy Thư Tĩnh khiếp sợ.
Có lẽ cái tên Tôn Thúy Nga đối với Triệu Húc mà nói chẳng qua là một nha hoàn tầm thường ở Thanh Lương sơn trang. Nhưng với Ngụy Thư Tĩnh, Tôn Thúy Nga từng thổ lộ với y.
Sau khi bị y cự tuyệt, nàng ta dường như vẫn không từ bỏ.
Cho nên, mới xảy ra hỏa hoạn sau đó..
Nếu Triệu Ngọc Nhung chính là Tôn Thúy Nga, vậy có thể giải thích hảo cảm của nàng ta dành cho y đến từ đâu? Còn cả việc nàng ta chấp nhất với y, oán hận Vân Trân.
"Khi ta mới biết được chuyện này cũng vô cùng khiếp sợ." Triệu Húc nhìn phản ứng của Ngụy Thư Tĩnh, nói, "Nhưng hiện tại, thân phận công chúa giải của nàng ta không thể bị vạch trần, ít nhất là không thể bị vạch trần trong tình huống này. Nếu không, sẽ liên lụy đến Trân Nhi..."
Đúng vậy, tạm thời vẫn không thể động vào.
Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày.
"Có điều ta có một kế." Triệu Húc nói.
...
Ban đêm.
Vì có lệnh của Triệu Húc, nên Vân Trân không bị đưa vào nhà tù, vẫn ở trong phòng của Diêm Tá. Tuy nói là phòng của Diêm Tá, nhưng ngày thường Diêm Tá rất ít khi nghỉ lại Hình Bộ.
Nhiều nhất coi như là phòng cho khách ở.
Bởi vậy nơi đó không có đồ đạc của Diêm Tá.
Tuy trong phòng không có đồ của vị Diêm đại nhân kia, nhưng ngoài phòng lại có người của ông ta. Không cần ra ngoài, Vân Trân cũng biết.
Hiện tại, Diêm đại nhân ngại Triệu húc, không dám dùng tư hình với nàng, nhưng chỉ cần Triệu Húc không tìm được chứng cứ chứng minh nàng trong sạch...
Đến lúc đó, không cần Diêm Tá ra tay, để giải thích với Ma Đà Quốc và sứ thần phiên bang chư hầu tới mừng thọ, chỉ sợ hoàng đế sẽ chém đầu nàng trước.
Lúc này, nàng chỉ có thể tin tưởng hắn.
...
Nửa đêm, vài bóng đen lặng lẽ lẻn vào Hình Bộ.
Trong không khí có vài tiếng "Bịch bịch", đám thị vệ vốn canh giữ ngoài phòng Vân Trân đều ngã xuống đất.
"Ai đó?" Vân Trân vừa xoay người, liền nhìn thấy gương mặt dưới mũ áo choàng kia.
"Đi theo ta!" Lệ Vô Ngân nắm tay nàng, muốn kéo nàng đi.
"Ta không đi!" Vân Trân đứng yên một chỗ.
Lệ Vô Ngân dừng lại, quay đầu, cau mày nhìn nàng.
"Ta không thể đi." Vân Trân nhìn hắn, "Nếu ta đi rồi, ta đây thật sự sẽ trở thành hung thủ giết hại Ma Đà vương tử. Oan khuất trên người ta sẽ không thể rửa sạch."