"Mau đi đi, đừng chậm trễ nữa." Cung nữ thúc giục.
Vân Trân hơi do dự.
Đào Yêu tiên tử ở cạnh đưa mắt ra hiệu.
Vân Trân không còn cách nào khác, chỉ có thể bưng đồ ăn, căng da đầu.
"Nhớ kỹ, gây hỗn loạn, thu hút sự chú ý của họ, tạo cơ hội cho ta. Chờ ta lấy được ngọc tỷ, sẽ tha cho Thất điện hạ của ngươi." Đào Yêu tiên tử hạ giọng uy hiếp. Nói xong, bà ta cúi đầu, lui ra phía sau nàng.
Vân Trân cầm cái khay trong tay thật chặt, theo đội ngũ đi vào yến hội.
Giờ phút này, trong đại sảnh đã đầy người ngồi.
Ngồi trên cùng đương nhiên chính là hoàng đế.
Hai bên trái phải hoàng đế lần lượt là Liễu Thái Hậu và Vương Hoàng Hậu, xuống chút nữa là Thục, Đức, Hiền tam phi, kế tiếp là Chiêu Nghi, Chiêu Dung.
Triệu Ngọc Dao ngồi trong nhóm nữ quyền hoàng gia bên trái.
Phía bên phải là hoàng tử như Lưu Vân Bạch và Triệu Húc.
Trong số các hoàng tử, Vân Trân còn nhìn thấy Tam hoàng tử Triệu Duẫn ít khi lộ diện.
Xuống nữa là sứ thần phiên vương cùng vương công đại thần.
Lúc này, mọi người đều tươi cười, căn bản không hề phát hiện nguy hiểm đang tới gần.
"Đừng dừng lại, nghĩ tới Thất điện hạ của ngươi." Phía sau truyền tới giọng của Đào Yêu tiên tử.
Vân Trân từ trong hoảng hốt hoàn hòn lại.
Không được, phải nghĩ cách!
Bắt buộc phải nghĩ ra cách ngăn cản Đào Yêu tiên tử trước khi bà ta đến trước bàn ăn của hoàng đế, hơn nữa phải bắt được bà ta. Nếu không, khi phát hiện trên bàn của hoàng đế không có ngọc tỷ, bà ta sẽ biết nàng đang nói dối, Quỷ Ảnh Thủ canh giữ bên ngoài sẽ giết Triệu Du!
Tìm ai đây? Tìm ai đây?
Vân Trân vừa đi vừa suy nghĩ.
Người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Triệu Húc.
Nàng nhìn về phía Triệu Húc.
Không được!
Không thể liên lụy tới Triệu Húc.
Nếu đến lúc đó Đào Yêu tiên tử bắt hắn làm con tin thì phải làm sao đây?
Không phải Triệu Húc, vậy có thể là ai?
Ngụy đại cai?
Nhưng Ngụy đại ca không ở trong đại điện.
Chẳng lẽ là Lưu Vân Bạch...
Không!
Lưu Vân Bạch quỷ kế đa đoan, ai biết hắn sẽ thế nào?
Đúng lúc này, Vân Trân phát hiện có ánh mắt đang dừng trên người mình.
Nàng ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt với Triệu Húc.
Vân Trân ngây ra một lúc, hoảng loạn dời mắt đi.
Triệu Húc thấy sắc mặt nàng cứng đờ, trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Mà đúng lúc này, cung nữ dâng đồ ăn đã tách nhau ra.
Còn đi về phía trước, Vân Trân sẽ tới bàn của hoàng đế.
"Đừng mất tập trung!" Phía sau, Đào Yêu tiên tử hạ giọng.
Vân Trân hít sâu một hơi, bưng khay đồ ăn đi về phía trước.
...
Triệu Húc ngồi bên dưới nhìn Vân Trân từng bước đi lên bậc thang.
Nghi hoặc trong mắt hắn cũng càng ngày càng đậm.
"Lục hoàng đệ."
Ngay lúc này, Lưu Vân Bạch ngồi bên cạnh gọi hắn một tiếng.
Triệu Húc dời mắt đi, nhìn Lưu Vân Bạch.
"Hoàng huynh kính đệ một ly." Lưu Vân Bạch nâng chén rượu.
Triệu Húc cũng nâng chén rượu, đáp lễ hắn.
Triệu Húc uống xong, Lưu Vân Bạch dường như vẫn còn muốn hàn huyên.
"Lục hoàng đệ, đệ cũng nhìn nàng đúng không?" Lưu Vân Bạch nói.
Lưu Vân Bạch dứt lời, Triệu Húc theo tầm mắt của hắn, phát hiện người hắn đang nhìn đúng là Vân Trân.
Triệu Húc nhíu mày, không trả lời.
"Nói thật, ta đây rất thưởng thức nàng ấy." Lưu Vân Bạch nhìn Vân Trân.
Hết câu, Triệu Húc híp mắt, ánh mắt nhìn Lưu Vân Bạch trở nên phức tạp.