Lệ Vô Ngân lách mình tránh đi.
"Giáo chủ!" Hữu hộ pháp kêu to một tiếng, sau đó dùng ánh mắt không dám tin được nhìn Vân Trân.
Chỉ thấy Vân Trân tay cầm chủy thủ, trừng mắt nhìn bọn họ. Chính xác hơn là nhìn Lệ Vô Ngân.
"Thích khách to gan, còn không mau thả cung nữ ra!" Ngụy Thư Tĩnh ở trong sân hét lớn.
"Chúng ta đi!" Lệ Vô Ngân nhìn Vân Trân chằm chằm, sau đó vung áo choàng, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hữu hộ pháp và người cầm đèn vội đi theo.
"Đuổi theo thích khách!" Ngụy Thư Tĩnh hạ lệnh.
Dứt lời, cấm vệ quân trong viện lập tức đuổi theo hướng của Lệ Vô Ngân.
Ngụy Thư Tĩnh thở phào, vội đến chỗ Vân Trân.
"Muội không sao chứ?" Vừa dứt lời, y liền nhìn thấy ngọc tỷ đặt trên bàn, đồng tử co rút lại.
"Ngụy đại ca..." Vân Trân ngẩng đầu nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày, nhanh chóng giấu ngọc tỷ vào y phục: "Ngọc tỷ cứ giao cho ta, ta sẽ xử lý thích đáng."
Vân Trân nhìn y, gật đầu: "Vâng."
...
Hoa Thanh Cung đột nhiên xuất hiện "thích khách", việc này vô cùng lớn.
Rất nhanh, liền có người tới thẩm vấn Vân Trân tình hình lúc ấy.
Vân Trân chỉ nói những kẻ đó tới chỉ là muốn dò hỏi tung tích của ngọc tỷ.
Chuyện ngọc tỷ mất tích là cơ mật tối cao của triều đình, chỉ có vài người biết, chưa từng công bố ra ngoài.
Cho nên, một cung nữ dâng trà như Vân Trân không biết chuyện ngọc tỷ biến mất cũng rất bình thường. Những kẻ đó thấy không tìm được manh mối ở chỗ Vân Trân, đang muốn bỏ đi, đã bị người của cấm vệ quân phát hiện.
Kế tiếp, nơi ở của Vân Trân bị điều tra, cũng không phát hiện có gì dị thường, liền thả nàng về.
"Vân Trân, ngươi vẫn ổn chứ?" Tử Thị nghe được tin, vội tới tìm nàng.
"Ta không sao." Vân Trân lắc đầu.
Nhưng đôi mắt lại tràn ngập tâm sự.
Nàng vì phá vỡ cục diện bế tắc mà dùng đến chủy thủ, có lẽ thật sự đã khiến Lệ Vô Ngân tổn thương.
...
Đêm đó Triệu Húc không ở trong cung, hắn đang ở ngoài điều tra chuyện thích khách.
Chờ hắn trở về, mới biết được tối qua Hoa Thanh Cung có thích khách xông vào, hơn nữa cung nữ thiếu chút "bị bắt cóc" là Vân Trân.
"Nàng có sao không?" Sau khi biết, Triệu Húc lập tức đi tìm Vân Trân.
Khi đó, Vân Trân đang muốn tới Ngự Trà Phòng lấy đồ.
"Đa tạ điện hạ, nô tỳ không sao." Vân Trân cúi đầu trả lời.
Triệu Húc nhìn nàng, trong ánh mắt đen nhánh muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn khàn giọng hỏi: "Đêm qua, những 'thích khách' đó... Là ai?"
Vân Trân biết chuyện này có lẽ có thể giấu được người ngoài, nhưng không thể gạt được Triệu Húc.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn.
"Là người của U Minh giáo, đúng không?" Triệu Húc siết chặt nắm tay, hỏi.
Vân Trân không đáp, cũng không phản bác, coi như công nhận.
"Bọn họ vào cung làm gì?" Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm, "Muốn thông qua nàng, ám sát phụ hoàng ta sao?"
Gì cơ?
Vân Trân mở to hai mắt, khó hiểu nhìn hắn.
Hắn có ý gì?
"Nàng còn chưa biết đúng không?" Triệu Húc nhìn nàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, "Triệu Húc đã bắt được hai kẻ trong giang hồ. Hôm phụ hoàng bị ám sát, bọn họ đột nhập hoàng cung, bắt cóc Du Nhi. Manh mối này là nàng cung cấp cho ta. Trước mắt, bọn họ đã khai ra mình là người của U Minh giáo, phụng lệnh giáo chủ U Minh giáo vào cung ám sát phụ hoàng!"
"Không có khả năng đó!" Triệu Húc vừa dứt lời, Vân Trân liền hét lên.