"Cái gì là không có khả năng đó?" Triệu Húc trầm giọng, "Là bọn họ nói dối sao? Hay là chuyện phụ hoàng bị ám sát không có liên quan tới U Minh giáo? Hay là người tối qua xông vào Hoa Thanh Cung không phải U Minh giáo?"
"Bọn họ không phải người của U Minh giáo! Bọn họ đột nhập hoàng cung chỉ vì muốn tìm ngọc tỷ. Sau đó bắt cóc Thất hoàng tử cũng chỉ vì muốn dùng Thất hoàng tử uy hiếp nô tỳ, bắt nô tỳ tìm ngọc tỷ cho họ! Cho nên, bọn họ đang nói dối!"
Đào Yêu tiên tử và Quỷ Ảnh Thủ căn bản không phải người của U Minh giáo.
Mục đích của họ cũng không phải là ám sát hoàng đế, mà là tìm kiếm ngọc tỷ.
Có người xúi giục họ nói dối, mục đích chính là hãm hại U Minh giáo.
"Nàng có chứng cứ gì chứng minh bọn họ không phải người của U Minh giáo không?" Triệu Húc hỏi.
"Nô tỳ..."
"Nàng muốn đi nói với họ, nàng đã từng là người của U Minh giáo, nàng ở U Minh giáo chưa từng gặp họ sao? Hay là nói nàng lừa bọn họ ngọc tỷ ở Quốc Thọ Viên, sau đó tự mình dẫn dụ hai kẻ nguy hiểm trong giang hồ tới bên cạnh phụ hoàng?" Triệu Húc chất vấn, "Nàng cảm thấy làm như vậy, mình có thể thoát thân sao? Hay là nàng cảm thấy thân phận từng là giáo đồ của U Minh giáo sẽ khiến bọn họ tin lời nàng nói?"
Vân Trân nhíu mày.
Đúng thế, không được.
U Minh giáo trong mắt mọi người là ma giáo, là tà giáo.
Ma gia không có chuyện ác nào mà không làm.
Vậy người của ma giáo sao có thể tin được?
Nàng không thể chứng minh thân phận của họ là giả.
Trừ khi, người của U Minh giáo tự mình ra mặt.
Nhưng với tính cách của Lệ Vô Ngân, hắn xưa nay không để ý ánh mắt của người đời. Trên lưng U Minh giáo đã gánh nhiều tội danh như vậy, thêm tội ám sát hoàng đế cùng ăn cắp ngọc tỷ, với hắn mà nói chẳng đáng là gì.
Dù sao cũng chẳng có ai có thể giết được hắn.
Có hắn ở đây, cũng không có ai có thể động được đến U Minh giáo.
"Đào Yêu tiên tử và Quỷ Ảnh Thủ kia còn khai ra không ít bí mật của U Minh giáo." Triệu Húc nói, "Cho dù hiện tại có người đứng ra nói rằng bọn họ nói dối, nói họ không phải người của U Minh giáo, chỉ sợ cũng rất khó khiến người ta tin phục. Làm vậy chỉ khiến mọi người cảm thấy U Minh giáo đang giảo biện, bỏ xe giữ soái mà thôi."
...
Tiếp theo xảy ra chuyện gì đã không còn nằm trong phạm vi Vân Trân có thể nhúng tay nữa.
Thích khách "U Minh giáo" lần nữa lẻn vào hoàng cung ám sát hoàng đế, còn để lại một tờ giấy khiêu khích.
Lần này, hoàng đế nổi trận lôi đình, trực tiếp hạ lệnh vây bắt "yêu nhân" U Minh giáo.
Từ đầu đến cuối U Minh giáo đều không giải thích một câu.
Ngươi muốn chiến, ta đây nghênh chiến!
Rất nhanh, cuộc bao vây diệt trừ của triều đình với U Minh giáo biến thành toàn bộ "chính đạo trong giang hồ" thảo phạt U Minh giáo. Nham Nhai sơn trang cầm đầu "chính đạo trong giang hồ", tiến hành thảo phạt U Minh giáo trong vòng hai tháng.
Nhưng U Minh giáo xuất quỷ nhập thần, trong giáo có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.
Hai tháng sau, hai bên đều có tổn thất, "chính đạo trong giang hồ" cũng không thể làm gì U Minh giáo.
U Minh giáo liên tiếp thoát khỏi sự bao vây diệt trừ, chỉ vì bọn họ quá mạnh hay sao? Liệu có phải trong triệu có người mật báo cho họ không?
Lúc này, mọi người không khỏi nhớ lại lần đầu hoàng đế bị "U Minh giáo" ám sát, hoàng đế muốn hạ lệnh bắt giữ họ, kết quả lại bị Lục hoàng tử Triệu Húc lấy lý do chứng cử không đủ ngăn cản.
Lục hoàng tử vì sao lại nói giúp cho U Minh giáo?
Chẳng lẽ kẻ cấu kết với U Minh giáo chính là Lục hoàng tử Triệu Húc?