"Hiện tại, cho dù ta không muốn đi cũng không được." Ngụy Thư Tĩnh cười khổ.
Trong ánh mắt y mang theo bi thương ẩn nhẫn khiến Vân Trân mê mang. Có lẽ y còn giấu nàng gì đó. Nếu chỉ như vậy, cho dù Ngụy Thư Tĩnh không thể ở lại kinh thành, y cũng có thể trở về giang hồ, quay lại núi Kình Thương.
Lúc này, có thể khiến y nói như vậy, có lẽ bộ lạc Sư Thứu bên kia còn dùng thủ đoạn khác uy hiếp y.
Nhưng rốt cuộc là thủ đoạn gì đây?
Ngụy Thư Tĩnh sẽ vì nguyên nhân gì mà chịu thỏa hiệp?
Y không nói, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng hỏi.
Nàng chỉ là đột ngột đối mặt với sự ly biệt này, trong lòng không nỡ.
...
Mà lúc này, ở Chiêu Đức Cung trong hoàng cung.
"Nương nương, Ngụy sư phó tới."
Đức Phi ngồi trước bàn trang điểm, Bích Diên tới, hạ giọng bẩm báo.
Đức Phi gật đầu.
Bích Diên ra ngoài, rất nhanh, Ngụy Duyên Võ đã xuất hiện trước gương đồng.
"Huynh đến rồi." Đức Phi quay đầu nhìn người phong trần mệt mỏi.
"Ừ, ta tới rồi." Ngụy Duyên Võ nôn nóng nhìn bà ta, "Ta vừa nhận được tin của muội, liền vội tới đây. Trong thư muội viết là thật sao? A Tĩnh nó..."
"Đúng vậy." Đức Phi gật đầu, trầm giọng, "Sáng sớm hôm nay, người của bộ lạc Sư Thứu đến ngự tiền muốn đón nó về."
"Vậy còn A Tĩnh?" Ngụy Duyên Võ nhìn Đức Phi, muốn nói lại thôi.
Đức Phi bây giờ đã không còn là Tô Uyển Khanh năm đó.
Tô Uyển Khanh tiêu sái tùy ý, vui vẻ cười đùa, dám làm dám chịu.
Nhưng Đức Phi lại là mẫu phi của Lục hoàng tử, là nương nương người mặc hoa phụ, đầu đội châu ngọc. Nụ cười của bà ta không hề đơn giản, ngươi muốn từ trên mặt nhìn thấu nội tâm của bà ta là một việc rất khó. Bà ta đã ngụy trang chính mình, khiến ngươi không thể từ trên người bà ta tìm lại chút bộ dáng năm đó.
Nhưng đây cũng là Tô Uyển Khanh Ngụy Duyên Võ bảo vệ hơn hai mươi năm.
Dù biến thành dáng vẻ gì, bà ta vấn là người ông ta không màng tất cả để bảo vệ.
Nhưng lúc này liên lụy tới A Tĩnh...
"Cha ruột của A Tĩnh thật sự là người kia?" Ngụy Thư Tĩnh nhìn Đức Phi, gian nan hỏi.
Đức Phi nâng cằm, đoan chính ngồi xuống ghế trên, nhìn người trước mặt, chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy."
"Thế..." Nghe Đức Phi nói, tâm trạng Ngụy Duyên Võ nhất thời cuồn cuộn. Ông ta cũng không nói rõ bản thân lúc này ảo não nhiều một chút hay khổ sở nhiều một chút, hay là hận.
Tô gia là thương hộ, việc làm ăn trải dài từ nam chí bắc.
Hai mươi bốn năm trước, Tô gia thông qua quan hệ mở rộng việc làm ăn ra tái ngoại, thường xuyên qua lại với mười tám bộ lạc phương Bắc. Năm đó, Tô Uyển Khanh ở độ tuổi đẹp nhất.
Trời không sợ, đất không sợ.
Bà ta lén người nhà trà trộn vào đội thương nhân của Tô gia tới tái ngoại.
Chờ qua biên giới, mọi người mới phát hiện Đại tiểu thư Tô gia trốn trong đội ngũ.
Bởi vì hàng hóa quan trọng, Ngụy Duyên Võ được Tô lão gia tử mời đến hộ tống.
Khi đó, Tô Uyển Khanh vẫn là thiếu nữ ngây thơ, thấy mình bị phát hiện, liền ôm cánh tay ông ta, làm nũng xin cho mình đi theo đội thương nhân, hơn nữa còn bảo đảm sẽ không gây chuyện.
Ngụy Duyên Võ thấy đội ngũ đã ra khỏi Vân Hán Quốc, nếu đuổi Tô Uyển Khanh về, chỉ sợ không an toàn. Cũng vì chút tư tâm, ông ta giữ bà ta lại.
Tô Uyển Khanh minh diễm lại sảng khoái, rất nhanh đã kết bạn với không ít người ở bộ lạc phương Bắc.
Độc Cô Khiếu Lang cũng nằm trong số những người đó.