Ban đầu, Ngụy Duyên Võ không thèm đặt Độc Cô Khiếu Lang vào trong mắt.
Mãi đến khi ông ta phát hiện sư muội của mình và người ngoại tộc kia ngày càng thân thiết.
Trong một lần phân tranh bộ lạc, bọn họ biết được thân phận của Độc Cô Khiếu Lang.
Khi ấy Độc Cô Khiếu Lang là nhi tử của đại vương bộ lạc Sư Thứu.
Dưới gối đại vương bộ lạc Sư Thứu có mười mấy nhi tử, Độc Cô Khiếu Lang là người ưu tú nhất.
Tranh đoạt quyền vị, ngươi lừa ta gạt.
Bản thân Độc Cô Khiếu Lang đang sống trong nguy hiểm.
Tô gia dù có tiền, cũng chỉ là thương hộ.
Ngụy Duyên Võ lo cho sự an toàn của Tô Uyển Khanh, khuyên bảo bà ta đừng quá thân cận với Độc Cô Khiếu Lang.
Tô Uyển Khanh lúc ấy đang ở độ tuổi điên cuồng lại ngây thơ, hơn nữa còn là hòn ngọc quý trong tay Tô gia Giang Nam, từ nhỏ được sủng ái. Dù Ngụy Duyên Võ khuyên bảo cỡ nào, bà ta cũng không để bụng.
Khi đó, đội thương nhân xảy ra chút việc, Ngụy Duyên Võ bị nhờ qua hỗ trợ.
Chờ ông ta bận xong, đi tìm sư muội của mình, mới phát hiện không thấy Tô Uyển Khanh đâu.
Nha hoàn hầu hạ Tô Uyển Khanh nói đã mấy ngày không thấy tiểu thư nhà mình.
Ngụy Duyên Võ lo lắng, đang muốn dẫn người đi tìm. Đúng lúc này, tự Tô Uyển Khanh đã trở về, nhưng đại tiểu thư Tô gia như ánh nắng mặt trời, tùy ý tiêu sái đã không còn đâu.
Sau khi trở về, Tô Uyển Khanh trầm mặc đi rất nhiều, không còn ra ngoài chơi đùa, cũng không nhắc tới Độc Cô Khiếu Lang. Có một lần, nha hoàn hầu hạ bà ta tò mò hỏi sao đã lâu không thấy Độc Cô công tử tới. Tô Uyển Khanh liền nổi giận.
Một tháng sau, đội ngũ hoàn thành giao dịch, chuẩn bị khởi hành về Giang Nam.
Ngay lúc này, Độc Cô Khiếu Lang xuất hiện.
Tô Uyển Khanh giục ngựa bỏ đi.
Độc Cô Khiếu Lang đuổi theo sau.
Ngụy Duyên Võ lo cho Tô Uyển Khanh, cho nên cũng cưỡi ngựa theo sát.
Chờ đến khi ông ta đuổi kịp Tô Uyển Khanh, lại phát hiện Tô Uyển Khanh cầm kiếm đâm vào ngực Độc Cô Khiếu Lang.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, Ngụy Duyên Võ vẫn nhớ như in thái độ của Tô Uyển Khanh khi ấy: không cam lòng, bi ai, oán hận.
Sau lần đó, bọn họ trở về Giang Nam.
Mấy lần Ngụy Duyên Võ muốn hỏi chuyện của bà ta và Độc Cô Khiếu Lang, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.
Chỉ là sau hôm ấy, mãi đến khi bọn họ rời khỏi phạm vi mười tám bộ lạc của phương Bắc, Độc Cô Khiếu Lang không còn xuất hiện. Nhưng Ngụy Duyên Võ biết, tuy Độc Cô Khiếu Lang không ra mặt, nhưng ông ấy vẫn luôn đi theo sau đội ngũ, mãi đến khi bọn họ về Vân Hán Quốc.
...
Sau khi trở về Giang Nam, Tô Uyển Khanh cũng không nhắc tới Độc Cô Khiếu Lang.
Có một lần Ngụy Duyên Võ đang uống trà cùng bà ta, Tô Uyển Khanh đột nhiên ngất xỉu. Ngụy Duyên Võ mời đại phu địa phương tới, đại phu bắt mạch cho bà ta xong, lại chúc mừng.
"Chúc mừng lão gia, phu nhân có hỉ."
Mãi đến hiện tại, Ngụy Duyên Võ vẫn nhớ rõ thời điểm vừa nghe được tin này, bản thân khiếp sợ và phẫn nộ thế nào.
Ông ta từng hỏi đứa nhỏ này có phải của Độc Cô Khiếu Lang không.
Nhưng Tô Uyển Khanh lại nói, không phải!
Bởi vì bà ta căn bản sẽ không để đứa nhỏ này sống sót!
Bà ta muốn xóa sạch đứa nhỏ này!
Nhưng lúc ấy, hài tử trong bụng Tô Uyển Khanh đã sắp bốn tháng. Đại phu nói với sức khỏe của bà ta, lại phá thai, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, hơn nữa sau này khó có thể sinh hài tử.
Sau khi biết, Ngụy Duyên Võ đương nhiên ngăn cản Tô Uyển Khanh, cũng nghĩ cách nên giải thích với Tô gia thế nào. Ông ta thậm chí định đến trước mặt Tô lão gia tử nhận đứa bé kia!