"Đúng vậy." Vân Trân nhìn hắn, trả lời, "Huynh ấy phải đi rồi."
Triệu Húc chắp tay sau lưng: "Đúng vậy, huynh ấy phải đi."
Nhưng ngài có biết vì sao huynh ấy phải đi không?
Vân Trân nhìn người trước mặt.
Cuối cùng lời đến bên miệng vẫn không nói ra.
...
Rất nhanh, chuyện Ngụy Thư Tĩnh là vương tử bộ lạc Sư Thứu truyền khắp triều dã.
Công chúa Độc Cô Minh Ngọc của bộ lạc Sư Thứu lần nữa tấn kiến hoàng đế, hi vọng có thể mau chóng đưa Ngụy Thư Tĩnh về phương Bắc, kế thừa vị trí đại vương của bộ lạc Sư Thứu.
Hoàng đế nói rằng chuyện này vẫn phải hỏi ý Ngụy Thư tĩnh, dù sao y cũng lớn lên ở Vân Hán Quốc, còn ra sức cho hoàng thất Vân Hán Quốc nhiều năm.
Cuối cùng, bộ lạc Sư Thứu hứa sẽ đáp lễ, hoàng đế mới đồng ý thả Ngụy Thư Tĩnh rời khỏi Vân Hán Quốc.
Lúc này, ở Liễu Tuệ Cung.
"Nương nương, thần tới để chào từ biệt nương nương." Ngụy Thư Tĩnh quỳ một gối trước mặt Minh Huệ Hoàng Hậu, cúi đầu nói.
Minh Hậu Hoàng Hậu là hoàng hậu của tiên đế.
Sau khi tiên đế băng hà, Minh Huệ Hoàng Hậu sống tại Liễu Tuệ Cung, rất ít khi ra ngoài. Dù là đại thọ của hoàng đế, bà ấy cũng không xuất hiện, chỉ thỉnh thoảng đi thỉnh an Thái Hậu.
"Ngươi đứng lên đi." Minh Huệ Hoàng Hậu vẫy tay với y, "Lại đây, ngồi bên cạnh ai gia."
"Vâng." Ngụy Thư Tĩnh hành lễ, đi đến ngồi bên cạnh bà ấy.
Sau khi ngồi xuống, Minh Huệ Hoàng Hậu đưa tay xoa đầu y, như mẫu thân nhẹ nhàng vuốt ve.
"Bây giờ ai gia ở Liễu Tuệ Cung, mọi việc trong cung đều do Vương Hoàng Hậu chưởng quản, cũng không thể làm được gì cho ngươi."
Nói rồi, Minh Hoàng Hậu hạ tay xuống, duỗi tay lấy một hộp thủ công tinh mỹ khảm trai đặt bên cạnh bàn.
Minh Huệ Hoàng Hậu mở hộp, lấy ra ngọc bội bên trong đưa tới trước mặt Ngụy Thư Tĩnh, nói với y: "Đây là món quà tân hôn lúc ai gia xuất giá đệ đệ ai gia đã tặng. Mấy năm nay, ai gia luôn mang theo nó. Hiện giờ, ngươi phải đi rồi, ai gia tặng miếng ngọc bội này cho ngươi. Nếu ngươi ở phương Bắc có gặp khó khăn gì, có thể cầm ngọc bội đi tìm Trấn Bắc Hầu. Đệ ấy nhìn thấy miếng ngọc bội này, chắc chắn sẽ giúp ngươi."
"Nương nương, việc này không thể! Lễ vật này quá quý giá, thần không thể nhận!" Ngụy Thư Tĩnh vội xua tay.
"Ngươi nhận lấy đi." Minh Huệ Hoàng Hậu bắt lấy tay Ngụy Thư Tĩnh, nhét ngọc bội vào tay y, nhẹ giọng, "Cả đời này của ai gia vì Trấn Bắc Hầu phủ mà gả vào hoàng gia. Kết quả, ngoại trừ danh hiệu Hoàng Hậu, cái gì cũng không có. Đến khi tuổi già, dưới gối cũng không có hài tử. Cũng may, ông trời thương hại ai gia, để ai gia gặp ngươi. Trong lòng ai gia, ngươi chính là hài tử của ai gia. Bộ lạc Sư Thứu cách kinh thành xa ngàn dặm, ngươi nhận miếng ngọc bội này, ai gia cũng có thể yên tâm."
Ngụy Thư Tĩnh ngẩng đầu nhìn ánh mắt tràn đầy tình nghĩa của Minh Huệ Hoàng Hậu, bỗng chốc không biết nói gì.
"Tạ nương nương." Y cúi đầu, nắm chặt miếng ngọc bội.
...
Ngụy Thư Tĩnh rời khỏi Liễu Tuệ Cung, vuốt ve ngọc bội trong lòng ngực.
Có lẽ, ông trời vẫn còn nhân từ với y.
Sau khi bị mẫu thân vứt bỏ, đã cho y gặp được bao nhiêu người ấm áp.
Sư phụ, Minh Huệ Hoàng Hậu, còn cả Trân Nhi.