Chẳng lẽ nàng thoạt nhìn muốn vội vã rời khỏi hoàng cung thế sao?
Hoàng cung đáng sợ vậy à?
...
Cuối cùng, Vân Trân cười cười, từ chối ý tốt của Tử Thị.
Tử Thị dọn tới cung điện gần An Bình Cung ở.
Chuyện của Tào gia tới đây tạm thời hạ mạn.
Tử Thị đến thăm không lâu, Vân Trân đi gặp Triệu Húc, giáp mặt cảm tạ hắn.
Đương nhiên, Triệu Húc đều trước sau như một nói rằng nàng không cần cảm tạ.
Sau khi chia tay Triệu Húc, Vân Trân lần nữa gặp Liễu Trản Anh.
Lần này, Liễu Trản Anh không nói gì trêu chọc nàng. Ta ấy chỉ cười lạnh nói với Vân Trân về chuyện Liễu gia xin Thái Hậu ra mặt can thiệp vào vụ án của Tào gia. Vân Trân không cần cảm tạ nàng ấy.
Bởi vì nàng ấy làm như vậy hoàn toàn vì Triệu Húc, không hề liên quan tới Vân Trân.
Vân Trân cười cười, hành lễ với nàng ấy, rời đi.
...
Có lẽ vậy.
Vì Triệu Húc cũng được, vì lý do khác cũng thế.
Chỉ cần mọi người đều tốt...
Mặc kệ đến cuối cùng, lựa chọn của Liễu Trản Anh là gì.
Vân Trân chỉ hi vọng có thể cố gắng giảm bớt thương tổn đến mức thấp nhất.
Dù là đối với Triệu Húc, hay với Liễu Trản anh, hoặc là người khác.
Có một số việc không cần truy cứu nữa.
Giống như Tử Thị sau khi thẳng thắn với nàng, hỏi nàng có muốn biết người đứng sau sai khiến mình hại nàng là ai không.
Khi ấy Tử Thị muốn nói, nhưng nàng lại cự tuyệt.
Không cần miệt mài theo đuổi nữa.
Giống như trước đây dù nghi ngờ Tử Thị, nàng vẫn lựa chọn giúp nàng ấy.
Lúc đó, không cần miệt mài theo đuổi Tử Thị có hại nàng không, cũng không cần tự hỏi bản thân có muốn giúp nàng ấy không...
Bởi vì có một số việc, ngươi biết càng nhiều, phiền phức càng theo đó mà tới. Nếu không giải quyết được, ngược lại phiền tới chính mình.
Nàng không phải muốn trở thành thánh mẫu, nàng không có nhiều lòng tốt như vậy. Chỉ là vì thời gian nàng còn lại không nhiều, nàng không muốn lại lãng phí thời gian vào một số việc "vụn vặt".
...
Một năm nay chú định là thời buổi hỗn lạc, đặc biệt là với gia tộc Vương thị.
Lão hầu gia Hoài An Hầu phủ về quê.
Lại Bộ Thượng Thư bị sung quân biên cương, kết quả nửa đường gặp "cướp", phơi thây tha hương.
Thời điểm tin tức ông ta chết truyền tới kinh thành, Ngũ hoàng tử Vương Tân Vũ khóc lóc chạy đi tìm Vương Hoàng Hậu, hi vọng Vương Hoàng Hậu có thể tìm ra hung phạm, báo thù cho nàng ta.
Nhưng Vương Hoàng Hậu lại răn dạy nàng ta một hồi.
Sau khi trở về, Vương Tân Vũ nổi trận lôi đình.
Nàng ta gọi La Chước tới, đánh chửi không ngừng.
Nói là nhà bọn họ nếu không phải vì chuyện của Tào gia, nếu không phải vì Tử Thị một hai muốn lật lại bản án của Tào gia, phụ thân của nàng ta đã không bị lưu đày. Không bị lưu đày, sẽ không phơi thây tha hương!
Vương Tân Vũ càng nói càng tức giận, trực tiếp tát La Chước một cái, khiến La Chước ngã xuống đất. La Chước ngã xuống, liền không bò dậy nổi.
Vương Tân Vũ cho rằng nàng ấy giả bộ, xông tới kéo nàng ấy.
Nhưng đúng lúc này, giữa hai chân La Chước có máu đỏ tươi chảy ra.
La Chước sinh non.
Đứa bé đầu tiên của Triệu Kỳ đã không còn.
Lúc ấy Triệu Kỳ đang ở bên ngoài.
Chờ gã trở về, sau khi biết tin, giận dữ một hồi!
Triệu Kỳ trực tiếp kéo Vương Tân Vũ tới ngự tiền.
Triệu gia từ đời tiên hoàng, con nối dõi đã đơn bạc.
Tới Hoàng Thượng, tuy rằng ông ta có mấy nhi tử, nhưng mấy nhi tử kia, người chết, người bị thương, người biến thành kẻ ngốc, cuối cùng chỉ còn lại hai đứa con ruột là Lưu Vân Bạch và Triệu Húc.
Triệu Kỳ tuy là con nuôi, nhưng trên người cũng có huyết mạch Triệu thị, đặc biệt đây là đứa bé đầu tiên của gã, cũng là đứa bé đầu tiên của hoàng gia Triệu thị thế hệ này.