Cuối cùng, vẫn là người của Lưu Vân Bạch chịu thỏa hiệp trước.
Có điều, các nàng chỉ đứng sau bình phong, không hề rời khỏi phòng.
...
Vân Trân cởi xiêm y trên người, bước vào bồn tắm.
Nước trong bồn tắm ấm vừa đủ, người ngâm bên trong rất thoải mái.
Nếu không phải thời gian và địa điểm không thích hợp, có lẽ Vân Trân đã nghiêm túc hưởng thụ. Nhưng hiện tại... Chỉ cần nghĩ tới Lưu Vân Bạch, Vân Trân liền thấy bất an.
Có lẽ hôm nay nàng không nên tới đây.
Chờ nàng tắm xong, bước ra khỏi bồn tắm, lập tức có người cầm khăn từ sau bình phong đi tới lau người giúp Vân Trân.
Lau xong, nha hoàn cầm y phục tới muốn thay cho Vân Trân.
"Xiêm y của ta đâu?" Vân Trân hỏi.
Xiêm y vốn treo trên giá đã bị người ta mang đi.
Nha hoàn cầm xiêm y cung kính đứng trước mặt nàng, vẫn duy trì tư thế muốn giúp nàng mặc y phục, không nói gì.
Nhìn cảnh này, Vân Trân coi như nhìn thấu họ.
Giống như máy móc, chỉ biết chấp hành nhiệm vụ bên trên giao xuống, mặc kệ nàng hỏi gì, ngoại trừ nha hoàn dẫn đường, những người khác đều sẽ không mở miệng.
Dù sao, chính là muốn ngươi phải chấp nhận mới thôi.
...
Vân Trân không quen bị người ta nhìn lúc mặc y phục.
Xiêm y kia màu đó, giống như ánh nắng chiều tà. Nha hoàn hầu hạ Vân Trân mặc xiêm y vào, trên người Vân Trân liền toát ra phong tư minh diễm.
Thay y phục xong, Vân Trân lại bị "mời" đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, tùy ý để những người đó trang điểm chải chuốt cho nàng.
"Cô nương, xong rồi."
Không biết qua bao lâu, giọng của nha hoàn vang lên.
Vân Trân chậm rãi mở mắt.
Thời điểm nhìn mình trong gương, cả người nàng đều ngây dại.
Đây vẫn là nàng sao?
Mắt như hồ thu, cung mày nhu tình, dù cười hay nhíu mày đều phong thái sinh tư.
Mặt, vẫn là mặt của nàng, nhưng khí chất trên người đã hoàn toàn thay đổi.
Nhìn chính mình trong gương, Vân Trân đột nhiên nhớ tới bức tranh vẽ nữ tử nàng nhìn thấy khi vừa vào cửa. Khi ấy nàng đã cảm thấy quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu đó.
Hiện tại, nàng cuối cùng cũng có thể xác định bản thân gặp ở đâu.
Người trong bức tranh rõ ràng chính là người trước gương đồng!
Không, cũng không phải.
Người trong gương đồng là nàng, người trong tranh không phải nàng.
Nếu nàng tự hỏi một chút, để lộ thái độ vốn thuộc về "Vân Trân", vậy thì không giống.
"Cô nương, nên đi thôi." Đúng lúc này, giọng của nha hoàn vang lên.
Vân Trân lại nhìn người trong gương đồng, sau đó đỡ tay nha hoàn, đứng dậy, nâng bước ra ngoài.
Lưu Vân Bạch sai người trang điểm nàng thành bộ dáng này rốt cuộc để làm gì?
Còn nữa, người trong tranh là ai?
Có mối quan hệ gì với Lưu Vân Bạch?
Mang theo những nghi vấn này, Vân Trân bị dẫn tới một viện khác.
Trong viện, nàng gặp Lưu Vân Bạch.
Sân viện bố trí lịch sự tao nhã.
Bốn phía trồng đầy cây hoa quế.
Hương quế thoang thoảng.
Dưới đất là cỏ xanh, điểm nhẹ những bông hoa màu vàng.
Một con sông được đào qua trong viện, nước sông róc rách, nước gợn lăn tăn, thỉnh thoảng có hoa quế rơi xuống theo nước sông chạy xuống hạ lưu.
Mà trên con sông nhỏ kia có một tòa đình.