Đình tứ giác được nâng cao như thể sắp nâng cánh bay lên. Trong đình, Lưu Vân Bạch mặc một bộ bạch y ngồi đó. Trên bàn bày đủ loại mỹ vị.
Lưu Vân Bạch mặc hồng y thường mang đến vẻ đẹp yêu nghiệt, đẹp đến lóa mắt, khiến người ta không nhịn được mà cảm khái, trên thế gian này sao có thể có dung nhan như vậy?
Vứt bỏ giới tính, vứt bỏ thời gian, chỉ đơn thuần là vẻ đẹp khiến người ta rất khó dời mắt.
Nhưng hiện tại, Lưu Vân Bạch ngồi đối diện Vân Trân mặc một bộ bạch y, giống như đổi thành con người khác. Vẻ kinh diễm yêu nghiệt trên người cất lại, thay vào đó là vài phần trang nghiêm như thần tiên không cẩn thận rơi xuống trần gian.
Lưu Vân Bạch nhìn thấy nàng, vẫy tay.
"Cô nương, mời." Nhan hoàn phía sau khom người, làm động tác "mời".
Vân Trân hít sâu một hơi, nâng bước đi về phía trước
Lúc này, người hầu hạ bốn phía cúi đầu lui xuống.
Chờ Vân Trân vào trong đình, trong viện chỉ còn lại nàng và Lưu Vân Bạch.
Mãi đến khi Vân Trân ngồi xuống, Lưu Vân Bạch mới hoàn hồn.
Từ khi Vân Trân xuất hiện ở cổng viện đến lúc nàng tới đây, khoảng thời gian đó Lưu Vân Bạch đều nhìn Vân Trân không chớp mắt.
Như là nhìn Vân Trân, lại như từ Vân Trân mà nhìn người khác.
Giờ phút này, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp cất giấu thứ cảm xúc phức tạp Vân Trân không thể nhìn thấu, giống hoài niệm, giống cảm thán, giống vui mừng, lại giống như hận...
Phức tạp đến mức thiếu chút khiến Vân Trân cho rằng ngay sau đó Lưu Vân Bạch sẽ phân liệt thành mấy người.
"Tiếp theo, ta phải làm gì đây?" Vân Trân lên tiếng.
Từ khi đến tòa nhà này, đến khi mặc vào xiêm y này, trang điểm như thế, lại bị nha hoàn đưa tới trước mặt Lưu Vân Bạch. Trải qua một loạt việc, Vân Trân đã mơ hồ đoán được chuyện Lưu Vân Bạch muốn nàng làm là gì.
Có lẽ muốn nàng sắm vai một người nào đó trong hôm nay, một người đối với Lưu Vân Bạch mà nói vô cùng quan trọng.
"Ngươi không cần làm gì cả." Lưu Vân Bạch nhìn nàng, "Chỉ cần ngồi ở đây, tâm sự với ta là được."
Chỉ cần tâm sự?
Xem ra phải nghe hắn giãi bày hết.
"Giống, rất giống." Lưu Vân Bạch uống cạn ly rượu, "Lúc trước ở núi Xích Phong, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi trông rất giống một người. Hiện giờ ngươi thay y phục của người đó, trang điểm kiểu dáng người đó thích nhất, lại càng giống. Đặc biệt là thời điểm ngươi không nói lời nào..."
Nói xong, Lưu Vân Bạch nhìn vào mắt nàng, lại uống một ly rượu.
"Ngươi có biết đây là nơi nào không?" Lưu Vân Bạch hỏi.
Vân Trân lắc đầu.
Lưu Vân Bạch cầm ly rượu đứng dậy, đến bên cạnh định, chỉ vào hoa viên lầu các bên ngoài, xoay người nói với nàng: "Đây là nơi ở của mẫu thân ta lúc sinh thời."
Cái gì?
Mẫu thân của Lưu Vân Bạch?
Ca nữ đã cứu đương kim Thánh Thượng?
Nơi đó không phải đã bị lửa lớn thiêu rụi rồi sao?
"Năm ấy, lửa lớn đã đốt nơi này thành phế tích." Giống như biết nàng đang nghĩ gì, Lưu Vân Bạch nói tiếp, "Mẫu thân ta mất tích như vậy. Bọn họ đều cho rằng bà đã chết, nhưng bà không chết, bà ấy chạy thoát được. Sau này, ta và dưỡng phụ dưỡng mẫu quay về kinh thành đã lặng lẽ thu mua nơi này, dựa theo kiến trúc ban đầu mà cho xây dựng lại. Hiện tại thứ ngươi nhìn thấy đều là dáng vẻ của năm đó."