"Ngươi..."
Nàng cảm thấy lúc này mình phải nói gì đó.
Nhưng lời tới bên miệng, nàng lại không biết phải nói gì cả.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đột nhiên, ánh mắt Lưu Vân Bạch thay đổi.
"A!"
Vân Trân hét lên, Lưu Vân Bạch đang bóp cổ nàng.
"Khụ khụ, buông ra... Buông... Ta ra..." Vân Trân giãy giụa, không ngừng đánh vào tay hắn, muốn hắn buông ra. Nhưng cánh tay Lưu Vân Bạch như sắt thép, nàng căn bản không thể làm gì.
Buông, buông ta ra... Khụ khụ...
Cứu mạng... Cứu mạng...
Hô hấp của Vân Trân ngày càng yếu, ngày càng yếu...
Ngay khoảnh khắc nàng cho rằng sinh mệnh của mình sẽ kết thúc như vậy, cánh tay dùng sức trên cổ nàng lập tức thả lỏng.
"Khụ khụ khụ..." Vân Trân vội hít thở.
"Xin lỗi, con sai rồi, con sai rồi..." Ngay lúc này, Lưu Vân Bạch đột nhiên ôm lấy nàng, "Con sai rồi, con sai rồi..."
Hắn ôm nàng, khóc gọi.
"Con sai rồi, con sai rồi... Đừng đánh con, con biết sai rồi..."
Người một giây trước còn muốn giết nàng, bây giờ lại ôm nàng, khóc lóc như hài tử.
Vân Trân bị hắn ôm trong lòng.
Dần dần, khiếp sợ và phẫn nộ bị một cảm xúc khác thay thế.
Tên điên.
Vân Trân nghĩ.
Lưu Vân Bạch đúng là tên điên.
Hắn coi nàng là mẫu thân của hắn sao?
Dần dần, Lưu Vân Bạch đã không còn âm thanh.
Vân Trân muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện cả người bị hắn ôm chặt.
"Nè? Triệu Hi?" Vân Trân gọi hắn, nhưng hắn không có phản ứng. Nàng nhíu mày, lại gọi một cái tên khác, "Lưu Vân Bạch?"
Lần này, Lưu Vân Bạch giật mình, có điều vẫn không buông nàng ra.
"Chủ nhân ngủ rồi."
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng của Nha Sát.
Vân Trân quay đầu nhìn nàng ấy.
Nàng không biết Nha Sát xuất hiện ở đây từ lúc nào, chỉ thấy trong tay nàng ấy cầm một chiếc áo choàng.
"Mỗi lần chủ nhân tới đây đều không vui." Nha Sát vừa thấp giọng vừa đi tới chỗ bọn họ, khoác áo choàng lên người Lưu Vân Bạch. Cẩn thận chỉnh áo choàng xong, nàng ấy lại dùng gương mặt không cảm xúc nhìn Vân Trân, nói, "Có điều, đã lâu rồi ta không thấy ngài ấy khóc. Khóc ra cũng tốt, vẫn tốt hơn mãi mãi dồn nén cảm xúc trong lòng."
"Lần đầu tiên ta thấy ngươi chủ động nói với ta nhiều như vậy."
"Ta chỉ hi vọng ngươi đừng nhúc nhích, cứ ở đây, đến lúc chủ nhân tỉnh lại. Cả đêm qua ngài ấy không ngủ."
"Thì sao?"
"Không có thì sao." Nha Sát đứng dậy, nhìn nàng, "Đây không phải thỉnh cầu, là mệnh lệnh!"
...
Tư thế bị Lưu Vân Bạch ôm thật sự không được tự nhiên, đặc biệt là ôm ngồi dưới đất. Nhưng Vân Trân không dám phản kháng, bởi vì Nha Sát đang ôm kiếm canh giữ ngoài đình. Nàng muốn hoạt động một chút, đổi tay, Nha Sát đều sẽ trừng mắt nhìn, giống như con chó săn Lưu Vân Bạch nuôi, tuyệt đối trung thành với hắn!